địch thủ. Anh chặn đường kiếm đối phương trong tư thế tuyệt diệu mà
những thầy dạy của anh cũng phải khen ngợi, Franxitxcô đâm thẳng mũi
kiếm tới trước. Khi mũi kiếm đối thủ rít qua tai, anh biết Đông Luidơ đã
quá đà. Trước khi viên sĩ quan đứng thẳng lại được, Gôya vẫy luôn một
mũi. Lưỡi kiếm sướt qua cổ, làm rách cổ áo hắn. Những người đứng xem
đồng thanh kêu lên, một vài người đã tưởng Gôya tình cờ đánh được một
đường kiếm lợi thế. Riêng Đông Luidơ không nhầm và không khờ dại.
Với cái nhìn lạnh lùng, Franxitxcô tấn công, đâm kiếm tới, tới nữa, liên
tiếp với sự chính xác kỳ lạ, một nghị lực không nao núng, một vẻ dẻo dai
của diễn viên múa. Bây giờ đến lượt viên sĩ quan phải tránh đỡ những
đường kiếm chớp nhoáng không mệt mỏi của chàng họa sĩ. Mũi kiếm đe
dọa mặt hắn, họng hắn, ngực hắn... Gôya có sức khỏe của người nông dân
từng ngả cây, xẻ gỗ cho cha đóng đồ, từng cày xới đồng ruộng, và cuốc đất
đắp đường. Nhưng đôi mắt tinh nhanh của anh lại là cặp mắt nghệ sĩ mà
không gì lọt qua nổi. Còn bàn tay nhẹ nhàng chính xác của anh là tay một
người có khả năng ký họa rất nhanh.
Đông Luidơ chiến đấu một cách gan góc kiêu hãnh. Tài nghệ đã giúp hắn
có thể chống trả hiệu quả. Một đường kiếm tinh nhuệ của Gôya làm hắn
lúng túng. Hắn thu kiếm lại giữ mặt, nhưng Gôya với một sự nhanh nhẹn
tuyệt vời đã đâm thẳng mũi kiếm tới trước. Lưỡi kiếm xuyên ngập vào
mạng sườn viên sĩ quan. Mũi kiếm đâm mạnh làm hắn kinh hoàng, sững
một giây rồi máu từ trong vết thương phun ra. Hắn ngã khuỵu xuống nền
gạch với ấn tượng kinh ngạc sâu sắc. Franxitxcô cúi xuống, lau lưỡi kiếm
vào áo lót kẻ bại trận.
Đám đông dồn tới, một vài người thốt lên trầm trồ thán phục, những
người khác la hét như điên, Franxitxcô đứng yên, nghe những lời ca tụng
của đám dân thường và cả những lời khen ngợi, thán phục của bọn sĩ quan.
Chỉ đến khi cảm thấy bàn tay mát lạnh của Bêatridơ nắm tay mình, anh
mới chợt tỉnh. Anh hiểu đồng bọn Đông Luidơ không phải chỉ tán dương
cảm phục anh, mà cuộc sống của anh còn bị đe dọa nghiêm trọng hơn là
trong cuộc đấu kiếm.