BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 271

– Em rất khổ tâm. Em muốn được đứng thẳng dậy đế đón tiếp anh mà

không còn hơi sức. Anh biết không?

Những lời nói chân thành và tuyệt vọng của nàng làm anh thắt lòng.

Franxitxcô trấn tĩnh lại và nói với giọng đùa cợt:

– Em muốn đứng ư? thế thì có khó gì.
Franxitxcô liền đứng dậy, đưa tay cho nàng và nhẹ nhàng đỡ nàng đứng

lên. Maria loạng choạng trên đôi chân yếu ớt rồi đứng im một lát. Nàng tựa
người vào Franxitxcô hai chân run rẩy, nàng phải cố gắng đến hết sức
mình.

– Sao anh? Pacô, anh thấy em thế nào?

– Tuyệt diệu.
Gôya ôm sát nàng vào anh, anh sửng sốt vì cảm thấy trong vòng tay anh,

nàng nhẹ quá và bé nhỏ quá. Anh lại đặt nàng ngồi xuống, nàng cũng
không chút phản ứng.

– Thầy thuốc nói bệnh tình em ra sao? - Franxitxcô hỏi một cách lo ngại.

– Họ cố gắng chạy chữa đến hết sức họ.
– Họ có nói là em sẽ khỏi không?
Franxitxcô cố gặng hỏi. Maria tránh không trả lời. Nàng nói như tiếp tục

những ý nghĩ thầm kín:

– Đối với em, nàng thì thầm, sự chờ đợi thế là chấm dứt. Anh vừa nói, sự

tận cùng của một đêm dài. Đúng thế. Cái điều gay go gian khổ của một tấm
tình tuyệt vọng đã chấm dứt. Phần còn lại của em thật nhẹ nhàng đơn giản.
Còn anh...

– Anh, anh phải tìm kiếm chân lý của cuộc sống. Cái mà anh đã thấy

hình như chưa phải cái anh kiếm tìm. Cả cái gì trong chính con người anh,
anh cũng chưa thấy đó thật là anh. - Gôya diễn đạt lung tung, rất khổ tâm vì
không tìm được những lời lẽ chính xác và rõ ràng hơn.

– Chân lý, đó là đất nước Tây Ban Nha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.