BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 86

thiêu đốt từng làm cho Franxitxcô luôn luôn khát khao, tự xác định rồi lại
tự xóa bỏ trong những dằn vặt không bao giờ chấm dứt.

– Lệnh Công nương chắc đã biết rằng anh ấy không thể trở về Tây Ban

Nha được. Nếu không, sẽ bị hạ ngục ngay. Có thể nào tôi lại thu xếp một
cuộc gặp mặt trong nhà tù.

Thái độ nữ Công tước hình như thay đổi. Nàng vươn vai khoan khoái,

ngả người trên đống gối, cười nhẹ nhàng:

– Tôi quên bổn phận của chủ nhân đối với quý khách, thưa Xêno. Tôi có

thể mời ông một cốc rượu và vài cái bánh ngọt không?

– Cám ơn lệnh Công nương, tôi xin vô phép không dùng thứ gì.

– Thôi được. Nào, xin nói vào việc đã dẫn tôn ông tới đây.
Dapatơ tưởng đã quen với cách vào chuyện đột ngột của nàng, nhưng lúc

ấy cũng thấy lúng túng.

– Tôi sợ làm phiền lòng Công tước phu nhân, có lẽ tôi đã quá lạm dụng

lòng nhân từ...

– Xin đừng nói thế. Ông hãy trình bày đơn giản hơn.
Nàng sợ thái độ phiền lụy và hình thức kiểu cách. Đôi mắt xanh biếc của

nàng sáng long lanh. Dapatơ ngồi xuống cái ghế mà nàng chỉ cho và nói
tiếp:

– Vâng, thưa lệnh Công nương, Gôya đã viết thư cho tôi nhiều lần yêu

cầu tôi tìm hết cách trong khả năng của mình để xin với Đức Vua ân xá cho
anh ấy. Gôya nhớ Tổ quốc. Anh ấy yêu dấu, tôn thờ nước Tây Ban Nha hơn
cả bản thân. Anh chỉ sống trong hy vọng được trở về quê hương. Dĩ nhiên,
riêng mình tôi, tôi chẳng giúp gì được anh ấy. Vì tôi chẳng có chút quan hệ
có ảnh hưởng nào trong những giới có quyền lực.

– Vậy tôn ông tưởng rằng tôi là người có ảnh hưởng trong các giới có

quyền lực chăng? - Nữ Công tước hỏi lại với một nụ cười giễu cợt.

– Nhưng tôi trộm nghĩ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.