BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 124

“Cảm ơn bạn trai của Lý An Ninh đã trao cho tôi giải thưởng này! Cảm ơn!
Tất nhiên, cũng cảm ơn tất cả các bạn!”

“…”

Lúc này đây, lão đại khoa Ngoại giao đang đứng ở trên sân khấu với

vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng cười mê hồn, bị mọi người chú ý, cũng không
có lấy một câu phản bác nào.

Hiện tại Lý An Ninh chỉ cần gặp người quen là sẽ bị chặn lại hỏi:

“Meo Meo à, người đó thật sự là bạn trai của bạn hả?” Hoặc là “An Ninh,
bạn thật là tài tình!” hoặc là “Lý An Ninh, có phải chị em không vậy,
chuyện lớn như vậy mà giấu giếm, thái độ gì vậy hả?” Tóm lại là cô tội
chết có thể miễn, tội sống không thể tha.

An Ninh vốn thích yên tĩnh, nay xem ra bị quấy nhiễu đến không thể

“an ninh” luôn. Mà Phó Tường Vy - kẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại ra vẻ
“Tôi là khai quốc công thần” với nụ cười âm hiểm đi khắp nơi rêu rao,
không hề thấy áy náy trong lòng, gặp được đồng chí nào không biết “Từ
Mạc Đình” là ai còn nhiệt tình chỉ điểm, đến khi tính hiếu kỳ của đối
phương nổi lên mới thôi. Nói tóm lại, hiện tại người ở khoa Vật lý ai ai
cũng biết chuyện này, thậm chí có người còn hỏi Meo Meo khi nào thì kết
hôn? Chuyện này thật sự dọa cô chết khiếp, bây giờ mọi người đều khư khư
suy nghĩ như vậy sao?

Hôm nay Tường Vy vừa bước vào phòng, Triều Dương liền đi qua đi

lại mấy lượt vỗ vỗ vai cô nói: “Huynh đệ, chết sớm siêu sinh sớm nha.”

“Nhớ đốt tiền thật cho tôi.”

Triều Dương mủn cười: “Tôi có đốt chính mình cũng không đốt tiền.”

Tường Vy tặc lưỡi, sau đó đi tới nói với Meo Meo đang ngồi bên cửa

sổ đọc sách: “Hy sinh cái tôi nhỏ bé, để được cái tôi lớn hơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.