Từ Mạc Đình dẫn cô xuyên qua đám đông, tay vẫn không buông ra,
lúc qua đường lớn, anh còn ôm eo cô, cô vừa định mở miệng, anh đã thản
nhiên nói một câu: “Em còn nhúc nhích nữa anh sẽ hôn em ngay đấy.”
Lần đầu tiên nghe người con trai nhã nhặn này nói lời uy hiếp như
vậy, An Ninh ngây ra một lúc, nghiêng đầu nhìn anh, vẫn cảm thấy quanh
thân Từ Mạc Đình toát ra một khí chất mạnh mẽ, sâu sắc, không thể đoán
biết. Lúc tinh thần trấn tĩnh lại là lúc cô đã ngồi trong một quán ăn, âm
thầm lắc đầu dứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt trong trẻo nhìn khung cảnh
xung quanh, khung cảnh tĩnh mịch, vô cùng thích hợp cho các đôi hẹn hò,
khiến cô phải thốt lên: “Anh và đồng nghiệp thường đến đây ăn cơm sao?”
Người đối diện không trả lời, An Ninh hình như ý thức được chuyện
gì, vội xua tay nói: “Anh không trả lời cũng không sao.”
“Em muốn biết gì anh cũng có thể nói cho em.” Anh nhìn cô nói: “Nơi
này là lần đầu tiên anh đến.”
An Ninh vừa nghe thấy câu ấy, không biết tại sao lại nhớ đến tin nhắn
cô đã trả lời hôm kia, bèn xoa xoa hai gò má đang nóng dần lên.
Đối phương gần như hoàn toàn không nhận ra “trạng thái bất thường”
của cô, giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
Cuối bữa ăn, Từ Mạc Đình nghe một cuộc điện thoại, nói chuyện hơn
năm phút, Mạc Đình vừa tắt máy, An Ninh lập tức nói: “Nếu anh bận thì cứ
về trước đi.”
Anh nhìn cô, rồi bất ngờ cúi người xuống, hơi thở chậm rãi ghé lại
gần, môi anh áp lên môi cô, lúc này An Ninh mới giật mình nhận thấy
chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên là ngửa ra sau, nhưng đối phương
đã đi trước một bước giữ gáy cô lại, anh khẽ cắn một chút, An Ninh thấy
đau “á” tiếng rồi nhắm mắt lại, tim đập như trống đánh, lúc anh đưa đầu