An Ninh đã rửa mặt xong bằng nước lạnh: “Bà muốn nói tới mặt gì?
Thật ra tư liệu lịch sử về ông ta không nhiều lắm.”
Mao Mao: “Mặt nào cũng được.”
An Ninh nghĩ: “Nghe lời phụ nữ, không cúng tế tổ tiên, không nghe
không hỏi đến việc hiến tế, không trọng dụng huynh đệ ruột thịt, mà trọng
dụng tội phạm, để bọn họ ngược đãi dân chúng, làm xằng làm bậy, vân
vân.”
Mao Mao rên rỉ: “Tôi thích SM*!”[* SM (sadist-masochist): chứng
thích bị ngược đãi.]
Triều Dương chuyển câu hỏi: “Meo Meo, “Bào lạc”** thật sự là Ân
Thụ nghĩ ra sao?”[** Một dụng cụ/hình phạt tra tấn thời xưa.]
“Cái gì lạc?” Tường Vy bước vào, trên người mang theo mùi khét.
Mao Mao và Triều Dương nhìn thấy bộ dạng của cô liền cười phá lên.
Tường Vy nhăn nhó: “Cười cái gì chứ? Đều là do gã ấy, kiên quyết nói
xem pháo hoa ở chỗ cao sẽ đẹp hơn, kéo tôi lên sân thượng, kết quả là pháo
hoa nổ ngay trước mắt, sau đó tôi bị tàn lửa bủa vây tứ phía... Đêm thành
danh với chiếc huy chương đồng này xem ra hai ngày tới sẽ có rất nhiều
hoạt động phong phú, đa dạng. Đúng rồi, Meo Meo, bà đã mua khăn lụa
giùm tôi chưa?”
“A... Quên rồi.”
Đêm đó, Lý An Ninh với lý do “làm việc không hiệu quả” bị phái ra
ngoài mua đồ ăn khuya, khi trở về do lơ đễnh nên không phát hiện ra phía
sau có người theo dõi, kết quả là khi đi qua con đường nhỏ sau canteen liền
bị chặn lại.