BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 138

“kháng chỉ” nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh. Vừa đi vào phố đi bộ
gần đường XX đã bị không ít người chắn đường, cô chen lên phía trước
xem xét, nhìn thấy cảnh sát đang niêm phong một cửa hàng, trong đó còn
có một người mặc đồng phục màu xanh thẫm, đang định quay đầu đi, chợt
nghe phía sau có người gọi tên cô.

Đối phương đi tới, đồng phục phẳng phiu làm cho cô nhìn đến thất

thần, Từ Mạc Đình mở lời: “Mặt em bị sao vậy?”

“Em đánh nhau.”

Anh đưa tay khẽ vuốt vết thương của cô: “Anh sắp xong việc rồi, chờ

anh mười phút.”

An Ninh gật đầu.

Từ Mạc Đình xoay người đi vào trong khu vực phong tỏa, An Ninh

đứng ngây tại chỗ đợi lệnh, cảnh này sao giống như cô cố ý đến đây chờ
anh “tan làm” vậy, sớm biết như thế đã đi vòng con đường phía sau tòa nhà
rồi. An Ninh đưa tay phẩy phẩy gương mặt đang nóng lên, đến khi cảm
giác có một ánh mắt đang chiếu vào mình, theo bản năng cô quay đầu lại,
đã nhiều lần chạm mặt (rạp chiếu phim là lần đầu), ít nhiều cững có chút ấn
tượng với người này, rốt cuộc cô cũng nhớ ra anh ta là ai, đối phương cũng
đang gật đầu với cô.

Hôm nay Từ Mạc Đình tự mình lái xe, anh thuần thục bẻ lái, hỏi cô

một câu: “Em quen đồng nghiệp của anh à?”

An Ninh ngồi bên cạnh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, tự nhiên trả lời:

“Anh ta là em trai của mẹ kế tính ra là cậu út của em.”

Từ Mạc Đình quay đầu liếc nhìn khuôn mặt mềm mại của An Ninh:

“Mấy ngày không gặp em rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.