BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 141

“Tường Vy vừa gặp đứa lần trước bắt nạt bà với Triều Dương, thì ra

hai nha đầu đó học trường này, ha ha, đối phương hình như đã bị nhà
trường xử lý rồi, vừa bị phê bình lại bị giám sát, lãnh đạo bên đây thật sự
anh minh.” Mao Mao mừng rỡ, cười toe toét.

An Ninh thầm nghĩ: “Phải là Triều Dương bắt nạt bọn họ chứ?”

Quá tám giờ An Ninh về trước, vừa về tới ký túc, cô kinh ngạc nhìn

người đang đứng ở cửa, người đó mặc áo gió sẫm màu, xoay người nhìn
thấy cô, anh ta tắt thuốc lá trong tay, sau đó đi đến trước mặt cô: “Tôi có
việc ở gần đây, tiện đường nên ghé qua.” Anh ta nói lý do, rất hợp tình hợp
lý.

An Ninh gật đầu, không biết nên nói gì, thật sự không quen. Đối với

“người thân” bên kia của ba, cô không ghét bỏ, đương nhiên cũng sẽ không
quá chú ý và quan tâm.

Đối phương hình như cũng không có ý ở lâu, chỉ nói: “Ba em nhờ tôi

nhắn lại một câu, nếu có thời gian thì về thành phố G một chuyến.”

An Ninh gật đầu lần nữa, tưởng rằng anh ta sẽ đi ngay, nhưng anh ta

không hề có động tĩnh gì, cô ngẩng đầu thì thấy anh ta đang nhìn cô: “Có
rảnh không? Chúng ta tìm quán nào ngồi đi, tôi chưa ăn tối.”

An Ninh không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này, nhất

thời không thể tiếp tục được nữa, đối phương vẫn đang chờ, mà không hề
thúc giục.

Cô đồng ý, tuy chỉ là miễn cưỡng, nhưng quả thật không thể đổ trách

nhiệm cho ai. Họ vừa bước vào quán ăn thì đụng phải Trương Tề đang đi
ra, anh bất ngờ khi nhìn thấy họ, nhưng vẻ mặt không thay đổi, chào hỏi
nhau hai câu rồi cáo từ, lúc rời đi còn hỏi một câu: “Hôm nay Mạc Đình nói
cậu ấy muốn qua đây phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.