BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 142

“Ừ.” An Ninh mỉm cười, thì ra sự liên tưởng của đám nam sinh cũng

dễ lộ đấy chứ.

Trương Tề thấy mình hơi quá lố, cuối cùng cười tạm biệt rồi xoay

người ra khỏi cửa, khi cánh cửa vừa đóng, anh quay lại nhìn, ánh mắt đầy
kinh ngạc... Người đi bên cạnh An Ninh là Chu Cẩm Trình - người đứng
thứ hai Viện kiểm sát.

“Có món nào ngon giới thiệu không?” Anh ta hỏi sau khi ngồi xuống.

An Ninh: “Ở đây có món thịt nướng khá ngon, nhưng anh có thể...”

“Vậy thì thử món ấy đi.” Anh ta cười cười, vẫy tay gọi người phục vụ.

Người ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị hôm nay lại ăn thịt nướng ư?

Được rồi, thỉnh thoảng cũng cần phải ăn cháo hoa. Cô chỉ kêu ly nước trái
cây, vì đã ăn khá nhiều đồ ăn ở chỗ liên hoan rồi.

Mười phút sau, một chàng trai tuấn tú mặc áo phông đơn giản đi vào

quán ăn, lúc Mạc Đình nhìn thấy An Ninh và người kia đang ngồi ở một
bàn cạnh cửa sổ, anh dừng bước, vốn anh muốn tới cùng ăn bữa tối với cô,
xem ra giờ không cần nữa rồi. Khẽ vuốt trán, anh ngồi xuống bàn phía sau.
Anh uống một ngụm nước ấm mà người phục vụ vừa bưng lên, cơn đau dạ
dày ban nãy đã giảm bớt đi nhiều, lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên,
là tin nhắn: “Em đang ở quán ăn, anh gọi cho em được không? Nói rằng có
chuyện gấp, em thật sự không biết nên nói chuyện gì với người này.” Có
thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này có đôi chút đáng thương.

An Ninh cắn ống hút kiên nhẫn chờ trả lời, không ngờ đối phương

nhắn lại: “Ăn xong thì về luôn nhé, anh không có việc gì gấp hết.”

Mọi người trong phòng đều đang ở buổi liên hoan, gửi tin nhắn chẳng

ai đáp lại, thế nên cô đành phải tìm người nào đó, thật đúng là “thấy chết
mà không cứu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.