“Lên tiến sĩ à? Đúng là tôi có ý định này thật.” Trương Tề hỏi lại:
“Còn cậu? Nếu là cậu chắc chỉ cần nhấc tay một cái là được.”
Mạc Đình mỉm cười: “Trước mắt tôi không có ý định đó.”
“Cũng phải, cậu cũng đâu cần thêm cái văn bằng này làm gì nữa.”
Trương Tề thấy Mạc Đình muốn rời đi, định nói gì đó nhưng lại thôi, Mạc
Đình hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
“Chuyện này, không biết tôi có nên nói ra hay không, tôi vừa nhìn
thấy bạn gái cậu ăn cơm với Chu Cẩm Trình ở cơ quan cậu.”
Từ Mạc Đình chỉ “Ừ” một tiếng.
Trương Tề ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Không vậy thì thế nào?” Giọng điệu bình thản, không giống bộ dạng
đang nói dối.
“Tôi nghĩ chí ít cậu cũng có đôi chút quan tâm.” Xem ra là mình
chuyện bé xé ra to rồi, Trương Tề thả lỏng người, nói đùa: “Nói thật bạn
gái cậu cũng là một đại mỹ nhân, lúc nào cũng yên tâm được sao?”
Ngón tay đang gài nút áo sơ mi chợt ngừng lại Từ Mạc Đình không
phủ nhận cảm xúc của anh có đôi chút bị ảnh hưởng, nhưng mở miệng ra
thì lời nói lại bình tĩnh dị thường: “Cô ấy có chạy cũng không thoát được
tôi.”
Lúc Từ Mạc Đinh xuống dưới liền thấy người nào đó đứng cạnh bồn
hoa, cúi đầu đá mấy hòn đá bên chân. Dưới ánh đèn đường mông lung
chiếu xuống mặt đất, bóng dáng đó thoạt nhìn có chút yếu đuối, tóc đã dài
tới thắt lung, nhớ lại vài năm trước anh bị bạn học kéo đến nhà thi đấu xem
một trận đấu của nữ sinh... lúc đó, tóc cô chỉ mới dài đến bả vai. Thời học
trò, lần đầu tiên liếc nhìn cô, anh đã cảm nhận được sự rung động đang nảy