mầm trong cơ thể, như chạm vào một cánh hoa anh túc, hơi tê dại nơi lòng
bàn tay, rồi truyền thẳng đến lổng ngực.
An Ninh vừa ngẩng đẩu liền trông thấy Từ Mạc Đình đang bước về
phía mình, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp với anh, đứng thẳng
người chắp tay ra sau lưng chờ đợi.
“Đúng lúc ở gần đây, nên em đến sớm.” Cô hy vọng biểu hiện của
mình cũng đủ bình thản tự nhiên.
Mạc Đình đưa tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt cô: “Đỡ hơn chút
nào chưa?”
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên dưới sự động chạm của anh: “À, không sao,
vết thương nhỏ thôi mà.” Băng cá nhân cũng là bị Mao Mao ép dán lên, nói
cái gì mà “dã tính” với “cấm dục”, An Ninh đoán gần đây cô nàng đó đang
rất nhàm chán.
Lúc này, dưới tán cây bí ẩn, trong một góc rất ít người qua lại, Từ Mạc
Đình trầm tư một chút rồi bước tới hôn môi cô, bởi vì rất đột ngột nên An
Ninh không kịp phản ứng, tay anh đã vòng đến luồn vào tóc cô khóa cứng
lại.
“Đừng cắn răng.”
Lúc đôi môi tiếp xúc, cái chạm môi liền biến thành nụ hôn, thần kinh
An Ninh lại lần nữa bị tê liệt, hơi thở của anh mang hương vị của hoa nhài,
có chút mát lạnh, lại có chút ẩm ướt.
Từ Mạc Đình kéo cô đến sau cột đá cạnh bồn hoa, ngăn cản hết thảy
thế giới bên ngoài, anh tựa vào cổ cô, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên
trong lòng mang hoài niệm về một người con gái cùng cảm giác hồi hộp
của nụ hôn đầu tiên tại nhà hàng, khiến những rung động ẩn sâu bên trong
vỡ òa. Anh không muốn mọi thứ quá rõ ràng, sợ sẽ không thể có được nó.