BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 146

Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn nhẹ vào mí mắt cô, giống như một

nghi thức.

Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ khoảng không gian riêng tư, hai cô

gái vốn muốn đi đường tắt cho gần lại bị cảnh trước mắt làm cho ngẩn
người, tình nhân thân mật vào buổi tối trong trường học cũng khống phải là
hiếm thấy, nhưng vấn đề là anh chàng đẹp trai trước mắt này là một người
không chê vào đâu được, nghiêm nghị không dễ tiếp cận - Từ Mạc Đình
của khoa Ngoại giao.

“Xin... xin lỗi.” Một cô gái lấy lại bình tĩnh trước, kéo ống tay áo

người bên cạnh, hai người vội vã rút lui.

“Từ Mạc Đình...”

“Hả?” Giọng anh còn có chút nghèn nghẹn.

An Ninh biết mặt mình nhất định là đang đỏ ửng lên: “Anh rất thích

em sao?”

Lúc An Ninh về phòng, Triều Dương đang hỏi mọi người chiếc máy

tính đầu tiên của mình mua khi nào?

Tường Vy: “Năm 97, ấn tượng rất sâu đậm, năm đó Hồng Kông được

trao trả.”

“Năm 97 hả?” Mao Mao lặng lẽ lắc đầu: “Khi đó tôi vẫn còn là bé

ngoan, sắp thi đại học cho nên không hề biết lên mạng là gì.”

Tường Vy nhíu mày: “Khi đó tôi đang học tiểu học.”

“…”

Mao Mao vừa thấy An Ninh bước vào, lập tức nhảy dựng lên hỏi:

“Meo Meo, đề cử mấy cuốn sách để xem đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.