BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 155

An Ninh cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu: “Không cần, tôi dường như

cũng đã quên rồi.”

Đúng là An Ninh đã quên Chu Cẩm Trình, dẫu sao cũng đã nhiều năm

không gặp rồi.

Năm đó khi ba mẹ ly hôn, cô còn chưa hiểu chuyện, la hét khóc lóc,

anh ta có trách nhiệm đưa cô đi, tóm lại đó là việc xảy ra ngoài ý muốn, cô
ngã lăn từ trên xe xuống đất, phải nằm viện hơn hai tháng, haizz, thật là
mất mặt.

Suốt dọc đường, hai người đều không nói gì nữa.

Lúc An Ninh về đến phòng, chị họ gọi điện tới nói rằng Hai mươi chín

tháng này không thể tới thành phố tìm cô, “Chị bị cảm rồi, mấy ngày trước
người của công ty mẹ đến huấn luyện, Meo Meo, vậy là chị không có thời
gian phì phèo điếu thuốc rồi, không thể vừa ngậm thuốc vừa lắc lư rồi!”

“Chị, em đau đầu, em muốn đi ngủ.”

“Sao lại đau đầu? Được rồi, được rồi, mau mau đi ngủ đi, nếu còn đau

thì nhớ uống thuốc giảm đau đấy.”

An Ninh ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, cũng may hôm nay được nghỉ

bù, mở điện thoại lên đã thấy có rất nhiều tin nhắn đến, trong đó có một cái
là: “Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm khu phòng họp số một có thể dùng, có
vấn đề gì thì lại đến tìm anh.”

Mao Mao ngồi bên cạnh nhìn bạn Meo lắc đầu: “Không ổn, không ổn,

tiểu cô nương không thể suốt ngày nhìn Blackberry cười như mùa xuân
phơi phới thế, đến đây, xem truyện NP với A Mao tôi đi.”

An Ninh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.