BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 156

Từ Mạc Đình rất ít khi ở ký túc xá, một là do nhà anh ở bên ngoài gần

nơi làm việc hơn, hai là ở trường cũng không có chuyện gì quan trọng, tất
nhiên điểm thứ hai là trước đây, hiện nay do việc riêng tới tấp nên việc “về
trường” đã thành lệ thường. Hôm nay vừa đến đã bị mấy huynh đệ nhàn rỗi
mời đi nhà hàng dùng bữa tối, anh lại đang đói bụng.

Lão tam vừa ngồi xuống đã huých huých Từ lão đại: “Mạc Đình, Miss

khoa Ngoại ngữ cách chúng ta hơn mười mét đang nuốt chửng bóng dáng
anh kìa.”

Trương Tề “phù” một liếng phun cả trà trong miệng: “Cậu có thể

không nói những chuyện thế này khi tôi đang uống nước chứ?! Luôn tiện
nhìn qua ánh mắt của đối phương, anh lắc đầu: “Ánh mắt này thật đúng là...
Cậu nói với cô ta lão đại chúng ta là hoa đã có chủ, bảo cô ta tự trọng một
chút.”

Lão tam cảm thán: “Đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy, sao lại

không nhìn tôi cơ chứ, nếu không tôi sẽ lập tức hoàn lương!”

“Ha, rõ ràng chị dâu còn xinh hơn cô ta.”

Từ Mạc Đình rất muốn nói một câu để khen “bà xã” mình, nhưng lại

không hề phát biểu gì, có một vài điều mình anh hiểu là đủ rồi.

Trương Tề cười nói với anh: “Từ sau khi cậu xuất đầu lộ diện tại cuộc

thi gì gì đó có thể nói là nổi danh như cồn, những việc phiền hà này cũng
kéo đến theo, nên nói là hạnh phúc hay bất hạnh đây?"

Từ Mạc Đình chỉ khẽ nhếch khóe miệng: “Có người áy náy là được

rồi.”

Lúc này người nào đó vừa từ ký túc xá đi ra, hắt hơi liền hai cái.

Mao Mao cười nói: “Meo Meo, có người nhớ bà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.