An Ninh bị cách xưng hô này làm cho ngượng ngùng đang muốn nói
là không cần, nhưng hành động của hai người bên cạnh đã phản lại cô, Mao
Mao cướp ngay chỗ ngồi gần cửa sổ đặt mông ngồi xuống, sau đó còn vẫy
tay gọi cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, chỗ duy nhất còn lại là ngay bên cạnh
Từ Mạc Đình, An Ninh bước tới ngồi xuống, nhìn anh mỉm cười.
Anh nhìn cô hết sức tự nhiên: “Muộn thế này em mới ăn cơm à?”
“Ừ, buổi chiều có hai cuộc thí nghiệm.” Hôm nay anh mặc áo khoác
mỏng màu đen, cả người toát lên vẻ khí khái, còn mang một chút lạnh lùng
nữa.
Mạc Đình cảm thấy cô đang nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn
tay đặt dưới bàn của anh nắm lấy bàn tay cô, tù từ đặt lên đầu gối mình,
ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
Bên kia, hai nam hai nữ đã hoàn thành phần tự giới thiệu, lão tam
chăm chú nhìn Tường Vy: “Hey, mỹ nhân, hình như nhìn em hơi quen
quen.”
Trương Tề cười nói: “Cô ấy chính là người đoạt giải ba cuộc thi đại sứ
hình tượng lần này, hiện giờ danh tiếng còn nổi hơn cả quán quân ấy chứ!”
Tường Vy khiêm tốn: “Cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng thôi.”
“...”
Lão tam tỉnh ngộ: “Em chính là người mà lão đại nâng đỡ đó ư?” Lập
tức cảm khái lắc đầu: “Quả nhiên là người nhà chị dâu, quá là thiên vị rồi.”
Tường Vy không hề để bụng chuyện này, ngược lại còn lấy đó làm
kiêu: “Meo Meo nhà chúng tôi luôn là người mà ai thấy cũng yêu, xe thấy