BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 157

An Ninh: “Bà nhớ tôi à?”

Tường Vy “xì” một tiếng: “Bà ấy mà nhớ cũng chỉ là nhớ giai thôi.”

Mao Mao: “Tri kỷ chính là được tôi luyện như vậy.”

“…”

Ba người vừa ra khỏi ký túc xá thì gặp phải hai du học sinh ngoại quốc

tới hỏi đường, Mao Mao đảo giò đến bên cạnh hai người, nhiệt tình chỉ
dẫn: “Go this way, then, go that way!” Năm phút sau, hai người đó mặt
mày méo mó, để tránh mỗi lúc càng có nhiều người dừng lại xem, Tường
Vy liền bước tới nói hai câu, kéo A Mao đi, cô nàng phụng phịu: “Bọn họ
sắp hiểu rồi, bà nói xen vào làm gì.”

Bước vào quán ăn, Tường Vy rốt cuộc không nhẫn nại nổi, nói: “Đó

không phải là hai người con trai sao hả?”

“Đúng rồi! Hai giai, đẹp trai, hơn nữa còn là hàng nước ngoài nữa!”

Tường Vy hừ một tiếng: “Thế mà cũng gọi là đẹp trai sao? Meo Meo,

bà nói xem đẹp trai hay không?”

Người đang mải suy nghĩ gì đó không buồn để tâm, đáp: “Ừ, đẹp.”

Mao Mao ngửa mặt cười dài.

“Chị dâu!” Bên cạnh có người hét lên, Mao Mao và Tường Vy cùng

lúc ngoái đầu lại, chỉ có ai đó mắt không buồn động, đến khi Tường Vy kéo
áo cô, An Ninh mới quay đầu lại, ánh mắt liền giao nhau với một người
ngồi bên trong, ách, trùng hợp quá.

Trương Tề bước tới, khuôn mặt tươi cười, khẩu khí quen thuộc: “Các

bạn cũng tới đây ăn cơm à, chị dâu, có muốn ngồi cùng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.