BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 271

Nó nhẹ nhàng vuốt mái tóc em, thật lâu, thật chậm.”

Trên con đường nhỏ của trường đại học vào một ngày mùa đông, thời

gian trôi đi thật êm ái, dịu dàng. Những người đi ngang qua lúc đó sẽ thấy
cảnh tượng: Một nữ sinh xinh đẹp khoác tay bạn trai, miệng đọc to một bài
thơ hiện đại, thể hiện rất sinh động, người bạn trai anh tuấn bên cạnh, trên
môi luôn nở nụ cười.

Lúc mua xong đồ quay lại, An Ninh vừa mở cửa liền nghe thấy Mao

Mao nói: “You know? I am Japanese!”

“Cô ấy bình thường ở ký túc không như vậy đâu.” An Ninh tính toán

lấy lại một chút hình tượng cho Mao Mao, tuy nhiên sự thực là cô ấy ở ký
túc còn hưng phấn hơn thế nhưng hiển nhiên lúc này có làm gì cũng uổng
công vô ích, bởi vì nồi lẩu đã sôi sùng sục.

Tóm lại, bữa lẩu hôm đó náo nhiệt vô cùng.

An Ninh hôm đó im hơi lặng tiếng, tập trung diệt mồi, bởi vì: “Hóa ra

ở ký túc chị dâu thường xem Sora Aoi à, haizz, mắt nhìn của nữ sinh và
nam sinh có chút khác biệt, tôi vẫn thích xem Asakawa Ran”, “Phòng chị
dâu thật lợi hại, xem AV giữa ban ngày, phải học hỏi rồi!” v.v...

Sau khi cơm no rượu say, An Ninh liền buồn ngủ, đồng hồ sinh học

của cô tương đối đáng buồn. Nhưng Mao nào đó lại vẫn đang hưng phấn,
An Ninh chẳng biết làm sao, đành vào toilet rửa mặt cho tỉnh, vừa ngẩng
mặt lên liền thấy Từ Mạc Đình đứng ở đó, anh từng bước tiến gần cô, cô
dựa vào thành bồn rửa mặt, không động đậy. Cho đến khi cơ thể anh áp sát
vào lưng cô, An Ninh cảm thấy mình hơi run lên. Anh mỉm cười, hơi thở
dừng lại bên tai cô: “Lần trước anh nói muốn tỏ tình với em phải không?”

An Ninh cảm nhận sâu sắc ác ý của Từ Mạc Đình đang nổi lên, đúng

là rất ác ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.