BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 279

Ti vi đang bật kênh tin tức, tiếng ù ù bên tai lấn át giọng của biên tập

viên, An Ninh ngồi trên chiếc sofa đơn, còn Từ Mạc Đình dựa vào tay vịn,
giúp cô sấy khô mái tóc dài.

Qua mỗi phút, cảm giác ngại ngùng lại tăng thêm một phần, ngón tay

của anh luồn qua mái tóc cô, làm cô cảm thấy phải chủ động gợi chuyện:
“Mạc Đình, anh tài giỏi như vậy, nếu như đi thi bình chọn Top Mười thanh
niên xuất sắc thành phố, nhất định phần thắng sẽ thuộc về anh.”

Từ Mạc Đình đáp lấy lệ: “Tối nay em ở đây chứ?”

“Á?” Cô kích động quay đầu lại, đúng lúc đối diện với gương mặt anh

tuấn của đối phương, ánh đèn chiếu xuống, vẻ anh tuấn lại tăng thêm mấy
phần.

“Bạn em gọi điện thoại cho anh, nói phòng bọn em ngay cả nước lạnh

cũng bị cắt rồi, bọn họ ra khách sạn ở một tối.” Coi như là anh đang giải
thích.

Cho nên người nào ra ngoài không mang chìa khóa đang phải tự nghĩ

cách? “Em có thể hỏi một chút là sao bọn họ lại gọi điện cho anh không?”
An Ninh kiểm tra di động của mình, không có một cuộc gọi nào, cô thấy
buồn bực, so sánh thân sơ giờ cũng đã quá rõ rồi.

Từ Mạc Đình đáp: “Bọn họ bảo anh giữ em lại.”

“…”

An Ninh lúc đó nếu không bị cảm xúc mãnh liệt nào đó làm choáng

váng đầu óc, khiến cho năng lực suy nghĩ hạ đến dưới mức trung bình, chí
ít cô cũng có thể nghĩ rằng mình có thể ra ngoài ở khách sạn, nếu không đã
không có kết cục “cùng chung chăn gối”.

Thật bất hạnh ở chỗ, đầu óc cô lúc đó trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.