Thế là đêm đó, lúc mười một giờ, Từ Mạc Đình tắm xong đi ra, mặc
bộ đồ ngủ màu xám tro, thời đại này có vóc dáng chỉ cần khoác miếng vải
lên cũng thành mốt, huống hồ là một bộ đồ ngủ màu xám tro rất hợp mốt
đó, An Ninh thừa nhận tư tưởng cô hỗn loạn rồi, tiếp theo phải làm sao
đây? Đối diện với bạn trai muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt
có khuôn mặt, muốn thủ đoạn có thủ đoạn..., một đêm cùng chung chăn gối
có thành sự thật? Trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cô chọn phương án trung
dung: “Anh ngủ ở giường, em ngủ ở sofa.”
Đối phương liếc nhìn cô: “Chỗ anh chỉ có một cái chăn.”
“Ặc, vậy chăn để anh, anh ngủ ở sofa, em ngủ ở giường.” Tốt xấu gì
cũng có một cái chăn.
Mạc Đình cau mày: “Em cảm thấy anh sẽ ngủ ở sofa sao?” Em cảm
thấy con người cao quý như anh sẽ ngủ ở sofa sao?
Từ Mạc Đình cúi đầu mỉm cười, nói: “An Ninh, anh tin em có thể
kiềm chế được.”
“…”
Từ lão đại không nói nhiều, anh lên giường, tất nhiên rất hào phóng để
chừa ra một nửa giường cho cô. An Ninh thấy đối phương thản nhiên như
vậy, cô lẩm bẩm thật là nhỏ mọn, chỉ là ngủ trên một chiếc giường thôi mà,
cũng sẽ không sao đâu, công tác tư tưởng đã được đả thông, liền nhanh
nhẹn bò lên phía còn lại của chiếc giường, Từ Mạc Đình đã đưa tay tắt đèn,
chỉ để lại ngọn đèn tường màu cam nơi đầu giường An Ninh quay lưng về
phía anh, nắm chặt góc chăn, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi vị tươi mát quen
thuộc, bất giác cô kéo chăn xuống một chút, không hiểu anh có mở điều
hòa không, cô thấy hơi nóng. An Ninh nhích dần ra mép giường, chăm chú
nhìn vào một điểm trong bóng tối phía trước.