BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 310

chuyện kinh điển, có một sản phẩm nào đó vốn hai mươi đồng nay giảm
còn mười chín phẩy chín mươi chín đồng. Cô nói với mẹ, bà chỉ “ừm” một
tiếng, An Ninh nghĩ, quả nhiên đắng cay mẹ từng nếm trải còn nhiều hơn
số cơm mình ăn, mẹ cô lúc nào cũng điềm tĩnh. Vừa đi được vài mét, bà Lý
đột nhiên đứng khựng lại rồi cười nói: “Giảm giá như thế có khác gì không
giảm đâu cơ chứ!”

Haiz! Mẹ cô vẫn chuẩn như ngày nào.

Đang bước ra khỏi khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, An Ninh đột

nhiên dừng bước, người đang bước lại chính là Chu Cẩm Trình, bên cạnh là
một cô gái dáng điệu phóng khoáng, đang khoác tay anh ta. Cẩm Trình tất
nhiên cũng nhìn thấy cô, cũng có chút bất ngờ, tiến lại gần hơn, anh ta chào
mẹ An Ninh, mẹ An Ninh đối với Chu Cẩm Trình cũng chẳng phải là có
thiện cảm hay ác cảm, suy cho cùng thì cũng chỉ là quen biết.

“Anh Chu đưa bạn gái đi shopping à?”

Chu Cẩm Trình gật đầu, cười nhạt nói: “Trường Ninh Ninh được nghỉ

rồi nhỉ?”

“... Ừm.”

An Ninh thấy cô gái đối diện cười với mình, cô cũng cười lại một cái.

“Đây là cháu gái anh.” Chu Cẩm Trình giới thiệu với bạn gái, lại quay

sang giới thiệu tên bạn gái với mẹ An Ninh.

An Ninh cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu như thế.

Đối phương quay sang mỉm cười: “Chào bác!”

Lúc này, ánh nhìn của Chu Cẩm Trình lại hướng về phía An Ninh, tỏ

vẻ như là bất chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Ninh Ninh năm nay chắc cũng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.