BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 311

thành phố G chúc Tết nhỉ? Mấy ngày nữa tôi cũng phải về đó một chuyến,
có thể về cùng đường với tôi, bố cháu cũng yên tâm hơn.”

“Ách, không cần đâu!” Tuy không được khách khí, nhưng có lúc An

Ninh cũng không muốn vòng vo tam quốc: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu
ạ.”

Mẹ An Ninh cười cười xoa đầu con: “Con bé này! Anh Chu, muộn

một chút tôi sẽ đưa nó đi, cảm ơn ý tốt của anh!”

Đã như vậy rồi, Chu Cẩm Trình cũng không nói gì thêm, chỉ qua loa

khách sáo mấy câu rồi chào tạm biệt luôn.

So với trước kia, Chu Cẩm Trình bây giờ có vẻ đã khôi phục lập

trường thân phận vốn dĩ, giống một bậc “trưởng bối” thực sự.

Đến khi họ đi xa, An Ninh mới nghĩ đến một chuyện: “Mẹ đưa con đi

á?” Gì thì gì cũng không nỡ lòng nào để mẫu thân đại nhân lái xe ba tiếng
đồng hồ đưa mình đi được.

Bà Lý đáp: “Đưa con ra bến xe mà.”

An Ninh ngẩn tò te, cười tươi khoác lấy cánh tay mẹ yêu quý: “Mẹ

thật là tuyệt! Để con giúp mẹ đẩy xe nhé!”

Buổi chiều, An Ninh đến chỗ hẹn, đường cũng không xa, nơi Từ Mạc

Đình hẹn chỉ đi xe hai mươi phút là tới, cô vừa đến cửa, thấy có hai bạn nữ
sinh đang bị nhân viên ngăn lại: “Xin lỗi cô, chỗ này chúng tôi chỉ dành
cho hội viên...”

“Gì cơ?” Nữ sinh kia cảm thấy bực bội, bị người ta chặn cửa thật mất

mặt: “Nào đã phải câu lạc bộ hoàng gia chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.