BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 327

Thời trung học phổ thông mà theo đuổi bạn gái, đã là điều không

tưởng đối với tính cách của anh, vậy mà đối phương lại không thèm để ý và
tỏ ra khó chịu.

Sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ, yêu cầu tự đặt ra đối với bản thân

mình, cho dù có lúc không thực hiện được một cách hoàn hảo, nhưng anh
luôn kiêu ngạo hơn người. Nếu đã... bị từ chối, vậy thì, cần gì phải bám như
sam. Anh không muốn đóng phim bi kịch tình yêu, ông trời cho anh thời
gian và không gian để dần quên đi, tốt nghiệp xong, anh liền ra nước ngoài
du học.

Mấy năm sau đó, anh sống rất bận rộn.

Từ Mạc Đình đưa tay nắn vuốt vết răng anh cắn còn để lại trên cạnh

cổ, nhè nhẹ nói với cô: “An Ninh à, trước đây em đi đường mà đầu óc cứ
như trên mây, anh luôn lo lắng sợ em bị ngã.”

“Hả?”

“Nói ra thì anh còn cứu em một lần đấy.”

An Ninh không rõ người này có phải sau khi cắn cô xong còn tự tâng

bốc mình không? Nhưng tay bị anh nắm chặt muốn đi cũng không được,
chỉ biết ai oán nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Muốn trả ơn.” Anh dịu dàng nói.

An Ninh nghĩ, chém một nhát là chém, chém hai nhát cũng là chém:

“Trả ơn thế nào?”

“Lấy thân mình báo đáp.”

Một nhát chí mạng chăng? An Ninh tức chết mất, mặt cũng đỏ bừng

cả lên: “Em phải lên đây, mẹ chắc cũng đang đợi em về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.