BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 328

Ai đấy đang trốn chạy, nhưng cô cũng biết anh cũng đồng ý bỏ tay cô

ra, cô xuống xe bước vội mấy bước rồi quay đầu lại, hét: “Từ Mạc Đình,
em sẽ nhớ anh lắm!”

Lúc ấy, có mấy người đi ngang qua nhận ra cô gái dũng cảm đang tỏ

bày tình yêu này: “Ninh Ninh à?”

Vậy mới nói, không thể hành động theo cảm tính được.

Đêm nay An Ninh mất ngủ nghiêm trọng, chủ yếu là vì điện thoại của

chị họ gọi lúc hơn hai giờ đêm: “Chị cứ đợi em gọi điện mãi, sao đến bây
giờ vẫn không gọi cho chị hả?”

Bị hành cho đến gần ba giờ sáng, hôm sau hơn mười giờ An Ninh mới

bò dậy được, ra khỏi phòng đã nhìn thấy Chu Cẩm Trình đang ở phòng
khách, chẳng lấy gì làm lạ, cô đến bên cạnh mẹ nhận ly nước ấm: “Cảm ơn
mẹ!”

Bà nói nhỏ: “Đi sớm một ngày đi, mẹ không vấn đề gì, cậu ấy đến đón

con, cũng coi là có thành ý.”

An Ninh hơi chau mày: “Chẳng phải mẹ bảo ngày mai sao?”

“Nha đầu ngốc, sớm muộn gì một ngày, có phải một đi không trở lại

đâu.”

Chu Cẩm Trình đứng dậy: “Nếu Ninh Ninh quyết định mai mới đi thì

chậm một ngày cũng được.”

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu nhiều chuyện?

An Ninh định nói như thế xong kìm lại được, rốt cuộc thì cô không muốn
làm những việc tổn thương đến người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.