BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 330

BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN

Cố Tây Tước

www.dtv-ebook.com

Chương 22: Điều Gì Đáng Quý Nhất 1

Thành phố G, lúc đến nơi đã là hai giờ chiều, An Ninh vẫn nhìn ra

ngoài cửa sổ xe, cả quãng đường cô chẳng nói chẳng rằng, còn Chu Cẩm
Trình mở cửa xe một cách đầy tâm trạng, và cũng không cố kiếm chuyện gì
để nói.

An Ninh kéo hành lý xuống xe, nhìn một vòng xung quanh ngôi nhà

lớn, trong vườn hoa có thêm một con chó to lúc này đang gầm gừ nhìn cô -
một vị khách xa lạ.

Cô chẳng sợ gì chó nhỏ, mèo con, nhung con chó to như vậy rõ ràng là

có phần nguy hiểm, may mà nó bị xích bằng xích sắt, An Ninh cẩn thận đi
rón rén từng bước, trong khi người sau lưng cô thì chỉ cười cười: “Sống với
nó một thời gian là sẽ ổn ngay, lấy lòng nó dễ thôi.”

An Ninh yêu vật nuôi, nhưng mà... nhìn lại thì... nó to quá.

Người đầu tiên trong nhà ra đón cô là dì Chiêm - người giúp việc của

bà, dì nhìn thấy cô mà phấn chấn đến nỗi suýt lạc cả tiếng: “Ninh Ninh!?”
Rồi ngoái đầu mừng rỡ gọi người trong nhà: “Bà ơi, Ninh Ninh về rồi!”

Bà tuy đã quá tuổi cổ lai hy nhưng vẫn khỏe mạnh lắm, bà khoác áo

bông chạy vội ra ngoài, nhìn thấy cháu gái mà mừng quá, suýt rơi nước
mắt: “Ninh Ninh nhà ta về rồi, cháu làm bà nhớ chết mất.”

An Ninh cười tươi, chạy đến ôm bà: “Cháu cũng nhớ bà, bà ơi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.