Tường Vy còn nhớ rõ lần đầu có ấn tượng sâu sắc với bạn học Meo
Meo là vào cuối tuần sau đợt giáo dục quốc phòng của năm nhất, sáu cô gái
cùng phòng đi ra ngoài ca hát, trong khi tất cả mọi người đều hưng phấn
trào dâng, hát hò thân thiết, cô bạn nhỏ An Ninh vẫn ngồi nghiêm chỉnh tựa
như cung nữ thời cổ đại mang dáng vẻ xấu hổ sợ hãi đến động lòng người.
Vì thế cô đi tới định nói một câu đại loại như: “Mọi người đều là bạn học,
không phải ngại đâu”, đúng lúc ấy, mỹ nhân An Ninh ngẩng mặt lên, dùng
giọng nói chính trực trang nghiêm mà lay động lòng người của một nhân
viên công vụ nói với cô một câu: “Đến đây, cười với chị một tiếng nào.”
Tường Vy đi vào phòng An Ninh liền thấy Mao Mao cùng Triều
Dương vây quanh cô hỏi về lịch sử.
Mao Mao đặc biệt to tiếng: “Tôi muốn viết một câu chuyện về tình
yêu thần thoại thời cổ đại, phải thật đặc sắc mới được.”
Tường Vy: “Bản mới của Truyền thuyết Hằng Nga?”
An Ninh: “Chuyện về Hằng Nga, Hậu Nghệ xảy ra ở thời nhà Hạ,
triều đại đó có cảm giác như xã hội nguyên thủy.”
“Xã hội nguyên thủy? Không muốn, không muốn, không muốn! Ngay
cả giấy vệ sinh cũng không có?!” Mao Mao kéo dài thanh âm: “Kế tiếp!”
Triều Dương đề nghị: “Đời nhà Thương.”
Mao Mao: “Triều đại này đại khái có bao nhiêu năm?”
Hai người liếc nhau rồi nhìn về phía An Ninh chờ đợi, cô thở dài: “Tôi
đâu phải chuyện gì cũng biết chứ, để tôi đi tra niên biểu.” Kết quả là An
Ninh google cả nửa ngày vẫn không tìm được một cái niên biểu rõ ràng về
giai đoạn Hạ Thương Chu. Thật ra có một nhân vật có thể dùng: Thương
Trụ Vương, cũng chính là Đế Tân, tên gọi là Ân Thụ.”