BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 337

“Lúc trước anh bảo anh làm ở khoa gì nhỉ?”

“Department of gynecology, dịch ra là phụ khoa.”

Tường Vy hoàn toàn cụt hứng, muốn rút ngay nhưng không thể tỏ ra

quá bất lịch sự, thế là cười hỏi: “Bệnh viện của anh vá màng trinh chi phí
hết bao nhiêu?”

Đối phương co rút cơ mồm, từ từ đứng dậy: “Xin lỗi, tôi nhớ ra hôm

nay có việc phải đến bệnh viện.”

Đến khi anh chàng đáng thương đó bước vội ra khỏi quán cà phê, An

Ninh không nhịn được nữa bèn phá lên cười: “Bà không tìm được một lý
do nào nghe uyển chuyển hơn à?”

Tường Vy nhún vai: “Lý do uyển chuyển thì không có sức công kích.

Bà nói xem, một thằng đàn ông, phụ khoa, bà già tôi cũng thật là...” Nói
xong, cô phủi phủi tay đầy thương cảm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền
hỏi: “Đúng rồi, lần này bà đến thành phố G, em rể có bày tỏ gì không?”

“Cái gì?” An Ninh điềm nhiên.

“Thì kiểu như không cho bà đi hoặc là cứ dính lấy bà ấy? Có không?”

An Ninh nhìn với vẻ khinh bỉ: “Anh ấy rất rộng lượng, được chưa?”

Nhưng, hai ngày trước khi cô đến đây có coi là luôn dính lấy cô không?

Tường Vy lắc đầu trầm ngâm: “Bà phải biết rằng, người đàn ông càng

thần tiên thì càng có nhiều điểm ma quỷ! Phòng anh ấy chẳng phải có một
người tên là Trương Tề sao? Hôm qua lên mạng là hỏi tôi ngay xem bà đi
đâu? Lão đại của bọn họ nhàn rỗi đi tìm bọn họ đánh bóng, cụ thể nguyên
văn là “Khốn kiếp, trình độ như lão đại bọn tôi đánh sao lại hả hả hả!?
Thua một trận là ra đi một tháng lương a a a! Có định để người khác sống
nữa hay không đây! Chị dâu ở đâu rồi?””

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.