BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 338

An Ninh sa sầm.

Tường Vy tiếp tục nói theo giọng của Trương Tề: “Lão đại của chúng

tôi từ trước đến nay chưa từng nắm tay ai bao giờ, chưa từng có chuyện
nhận ra một bạn gái nào đó là ai dù chỉ cách mấy chục mét, giờ thì thường
xuyên đến trường báo cáo đúng giờ, mẹ kiếp, năm ngoái còn không lên lớp
quá mười tiết, lão đại với chị dâu trong sáng thật, trong sáng quá, tôi nói
nhiều thế cô có hiểu không? Không có chị dâu bọn tôi rất buồn. Còn nữa,
hắc hắc, có thể nhờ chị dâu giúp bọn tôi đòi tiền lại không?”

An Ninh hỏi yếu ớt: “Bao nhiêu?”

Tường Vy trả lời một cách đầy thông cảm: “Sáu nghìn.”

“...” Từ lão đại, anh cũng nhẫn tâm quá thể.

Lúc An Ninh và Tường Vy rời khỏi quán cà phê thì lại gặp Chu Hề,

hai bên đều hơi bất ngờ, vẫn là Chu Hề phản ứng trước với nụ cười tươi
bảo: “Ninh Ninh, dạo phố với bạn xong rồi à? Đã muốn về chưa?” Trên vai
Chu Hề còn khoác hai túi đồ với quần áo, là nhãn hiệu mà học sinh hay
mặc, còn có một số đồ trang sức dùng trong dịp Tết, khá là nhiều đồ khiến
cô cũng có vẻ mệt.

An Ninh thấy thế do dự có nên cầm đỡ hay không, cũng cảm thấy hơi

ngượng ngùng, cuối cùng chỉ “Ừm” một tiếng, may mà có Tường Vy bên
cạnh đứng ra giải nguy, nói với người đang đứng trước mặt: “Dì à, chúng
cháu còn phải đi vài chỗ nữa, chúng cháu đi trước nhé!”

“Bà ấy chính là mẹ kế của bà à?” Chưa đi được mấy bước, Tường Vy

đã vội hỏi.

“Ừ!”

“Xem ra cũng chẳng đến nỗi nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.