BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 347

An Ninh nhoẻn miệng cười: “Bà nghĩ nhiều quá, cháu đi gặp bạn

thôi.”

Hẹn gặp Tường Vy ở một bến xe bus trong thành phố, từ xa đã nhìn

thấy bóng dáng thân quen đang nghe điện thoại lướt đến: “Xin lỗi! Chị gọi
nhầm số rồi, tôi không quen anh ta. Cái cô này thật là, tôi nói rồi, tôi không
quen bác sĩ nào cả.” Càng ngày càng hết kiên nhẫn, cũng không biết bên
kia nói những gì, Tường Vy đã chạy đến nơi, vỗ vào vai An Ninh, nói một
mạch: “Mẹ kiếp, chúng tôi còn chưa ngủ dậy, đang bận, anh ấy không rảnh
nghe điện thoại của cô.”

Đám người đợi xe xung quanh đều ngoái cổ lại nhìn, An Ninh vẫn

bình thản cười ý nhị, đúng là đạt đến cảnh giới...

Tường Vy săm soi An Ninh từ trên xuống dưới: “Cô nương, đẹp đấy!”

“Chứ còn gì nữa.”

Nghe đâu, chị cả Tường Vy mấy hôm nay ở một khu gần trung tâm

thành phố, hai người vừa bước đến cổng khu đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ
từ phía vườn hoa. An Ninh và Tường Vy nhìn theo hướng phát ra tiếng cãi
cọ, chỉ thấy một nam một nữ đang chửi nhau, nhân vật nữ chính là Phó đại
tỷ: “Anh tưởng anh kiếm được nhiều lắm đây hả, còn không bằng tôi
kiếm.”

Nhân vật nam bị nói cho đỏ mặt tía tai, ngượng quá hóa cục, ngay

giữa chốn đông người định sấn đến tát cho Phó đại tỷ mấy tát. Nhưng động
tác của Tường Vy nhanh hơn, xông đến từ phía sau đạp cho anh ta một
phát: “Chị tao mày cũng dám đánh! Tao đánh cho mày chết!” Nói xong lại
bồi thêm hai cú, người hiếu kỳ xúm lại ngày càng đông: “Nhìn gì mà nhìn?
Chưa nhìn thấy đánh lộn bao giờ à?”

“...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.