BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 36

“Tối nay anh đến trường, nếu em không bận gì, đi ăn với anh được

chứ?”

“Được.”

Sau khi gửi xong tin, An Ninh mới chú ý tới dãy số xa lạ đó… Ặc …

984932? Ai vậy nhỉ?

Tường Vy hỏi: “Meo Meo, ai thế?”

“Không biết.”

Cả bọn sa sầm: “Không biết mà bà trả lời hăng thế?”

“Người ta rất thân thiện đấy thôi.”

Tường Vy trầm ngâm: “Bình thường tôi cảm thấy bà rất tà ác, sao lại

có lúc ngây thơ như vậy chứ?!”

An Ninh mỉm cười: “Như vậy mới hấp dẫn người khác chứ.”

Triều Dương “xì” một tiếng: “Tôi chưa thấy có người nào mà không

bon chen với đời như bà.”

Tối hôm đó, An Ninh vẫn theo tin nhắn của đối phương gửi đến “Bảy

giờ gặp dưới lầu”, đi xuống dưới lầu, An Ninh nghĩ có hai khả năng, một là
trò đùa, hai là thật sự có người rất tốt bụng mời cô đi ăn cơm.

Vì thế, lúc bảy giờ, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang bước về phía

cô, An Ninh kinh ngạc tại sao mình lại không nghĩ tới chứ, sớm biết thế
này đã không xuống lầu rồi, không đúng, không đúng, nên xuống chứ…
Cũng không đúng, ai kêu cô trả lời “Được” kia chứ… Nhưng mà, cô không
quen anh ta mà! Thật sự không quen?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.