BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 412

phương: “Thầy... Tô, em kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin
cạn trước, thầy tự nhiên.”

Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?”

“Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.”

“Ha ha, vậy thì được!”

Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng

sau giúp cô vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ
rượu, chút nữa đừng uống nữa, biết không?”

Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!”

An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không

nói ra đâu, bà khóc đi.”

Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi:

“Ngoan nào, Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là
vô địch, cái gì cũng không sợ...”

An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi

ra có chút uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức
ngã xuống đất.

Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy

tay cô, muốn đỡ cô lên.

“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại,

vịn vào tường đứng dậy.

Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng

ý chí rất minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có
cơ hội gặp thầy, món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.