BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 77

Cuối cùng, An Ninh bị bạn nữ ấy nhìn chăm chú đầy ẩn ý, cô vội quay

đầu nhìn chiếc đèn treo ở góc tường, cho dù mặt cô có đỏ thì cũng là do đèn
chiếu.

Một bữa cơm mất gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà khi ra ngoài lớp phó

còn đề nghị tiếp tục đi hát karaoke, An Ninh không thể không bái phục sức
lực của anh ta, đang chờ mọi người lên tiếng phản đối, kết quả là mọi người
đều hứng chí dạt dào...

An Ninh do dự nói: “Tôi...”

“Lý An Ninh, đi đi mà, được mấy dịp chứ, tôi nhớ là bạn hát rất hay

mà!” Một bạn nữ cùng lớp giữ cô lại.

Cô hát hay sao? Theo như Tường Vy nói thì là ngũ âm bát nháo.

Nhưng An Ninh vốn dĩ không biết cách cự tuyệt con gái, đang lúc khó

xử, thì cách đó hơn hai mét, Từ Mạc Đình một tay đút túi quần, đang nói
chuyện với bạn, liền ngoắc tay với cô.

An Ninh lẩm bẩm: “Anh có cần quăng thêm một khúc xương không?”

Bạn nữ nhìn cô mà không thể tưởng tượng nổi, nhất thời cũng không

thể nói thêm được gì.

Bạn W bên cạnh kéo An Ninh lại, hỏi: “Bạn về trường sao?”

“Ừ.”

“Mình đưa bạn về nhé? Nhà mình ở gần Đại học X.”

“À, không cần, cảm ơn.” An Ninh cũng cảm giác được một chút là bạn

W “đặc biệt quan tâm” đến cô, cho nên, càng không thể làm phiền người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.