BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 94

“Muốn nghe báo cáo chính thức hay thông báo nội bộ?” Anh đã xem

xong hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc mà ai đó mang tới, lấy hai
viên uống.

“Có căn cứ xác thực không?”

“Tui còn tưởng rằng xác thực bằng mắt đã đủ rồi.”

Nam sinh già dặn cảm thán: “Ghê gớm, ghê gớm.”

An Ninh lễ phép ngồi một bên, đối với việc đấu võ mồm của họ xem

như nửa biết nửa đoán, nhưng căn cơ tu vi của cô có thể đạt đến cảnh giới
cho dù núi lở ngay trước mắt cũng không biến sắc. Chỉ là lúc đầu cô nghĩ
đưa thuốc xong, ra vẻ an ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba
anh chàng lôi kéo trò chuyện, máu buôn dưa quả thật không phân biệt giới
tính.

Còn Từ Mạc Đình đã tựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi, An Ninh

vốn muốn di chuyển một chút nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh lại
không dám động đậy. Lúc này giọng nói của ba người kia càng lúc càng
nhỏ, cuối cùng rất thức thời đứng dậy lủi mất...

An Ninh nhìn phòng ngủ trống không, thi thoảng có người đi ngang

ngoài hành lang, cô khóc không ra nước mắt. Ít ra cũng nên đóng cửa lại
chứ!

An Ninh nhìn trời xanh mây trắng mờ ảo ngoài cửa sổ, quay đầu lại

thấy hành lang không một bóng người, ngập ngừng vươn tay, kết quả tay
sắp đụng tới bả vai anh đã bị anh kéo xuống, đối phương thản nhiên nói:
“Đừng động tay động chân.”

Meo Meo ngân lệ: “Từ Mạc Đình...”

“Hử?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.