BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 96

hoang vốn không ổn định, rất nhiều thần thánh trấn thủ khắp nơi, nhưng sau
khi kết cấu vật chất trở nên ổn định, thần thánh cũng dần dần biến mất...”
Thấy anh nhìn mình chăm chú như đang suy nghĩ, giọng An Ninh càng lúc
càng nhỏ: “Ừm... Thần thánh dù sao cũng là loại dị tộc, tuy năng lực mạnh,
nhưng tính cách đều không ổn định...”

Không tiếng động, trầm mặc, không có lời nào để nói, nhưng An Ninh

lại nghĩ vận khí của cô thật sự tốt, bởi vì lại có người đến gõ cửa, Từ Trình
Vũ nhìn thấy cô, không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ nhìn anh họ mỉm cười có
chút gian trá: “Nghe nói anh bị cảm nên em đến thăm, xem ra em đã làm
một việc thừa nhỉ!”

“Vào đi, hoặc là ra ngoài đóng cửa lại.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng

không mất đi sự uy hiếp, đối phương vội vàng khoát tay tỏ thái độ: “Đi
liền, đi liền.” Xong rồi bổ sung một câu: “Lý An Ninh, có muốn cùng về
không?” Bình thường Trình Vũ cũng không có gan đến vậy, mấy khi có dịp
anh họ cô ốm yếu, bên cạnh lại vừa khéo có người có thể ảnh hưởng đến
anh ấy, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, cho dù sau này cô có thể sẽ bị
thẻ đỏ cảnh cáo.

An Ninh suy nghĩ... ừm, người quen, nếu theo lệ thường thì sẽ mỉm

cười đáp lại, nói ít sai ít, nhưng với trường hợp này, câu trả lời là: “Về
chứ!”

Trình Vũ không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy, không khỏi bật

cười, Mạc Đình đưa tay day ấn đường, cuối cùng nói: “Trình Vũ, phiền em
đưa cô ấy về. Đừng có nói gì linh tinh.” Câu nói phía sau mang hàm ý cảnh
cáo.

Lúc Từ Trình Vũ kéo Meo Meo đi ra, khóe miệng vẫn còn nhếch lên

bốn mươi lăm độ, cô có thể cướp đồ trên tay anh họ, mà lại là nhân vật đặc
biệt này, đây hình như là lần đầu, Trình Vũ nghiêng đầu nhìn người bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.