BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN - Trang 22

như thế, rét cóng, thân mình ê ẩm, trên người chỉ có bộ quần áo mỏng vì
em không mang chăn ra theo; em không muốn ấm quá sợ ngủ quên đi mất,
không nghe thấy tiếng chân anh. Ôi! Cái nỗi đau đớn em cảm thấy! Em co
ro ép hai bàn chân vào nhau, hai cánh tay em run lên và em bắt buộc phải
đứng dậy luôn luôn vì quá lạnh trong cái bóng tối gớm ghiếc này. Nhưng
em vẫn đợi anh, em đợi anh, em đợi anh như đợi số mệnh mình.

Cuối cùng — lúc ấy hẳn đã hai, ba giờ sáng — em nghe thấy tiếng

cánh cửa dưới nhà mở ra rồi tiếng chân bước lên cầu thang. Cái rét đột
nhiên biến mất, một hơi ấm mãnh liệt tràn vào người em và em nhẹ nhàng
mở cửa để chạy bổ tới phủ phục dưới chân anh. Ôi! Quả thật em không biết
là cái con bé điên là em bấy giờ, có thể làm những gì nữa! Tiếng chân lại
gần, ánh một ngọn nến lay động trên tường. Em run run nắm lấy then cửa,
có phải đúng anh đang đến đấy không?

Phải, chính là anh, anh yêu của em, nhưng anh không phải chỉ có một

mình. Em nghe thấy một tiếng cười nhẹ lâng và vui tươi, tiếng sột soạt một
tà áo lụa và giọng anh thì thầm. Anh trở về phòng anh với một người đàn
bà.

Làm thế nào em có thể sống sót nổi sau cái đêm đó, em cũng không

biết nữa. Tám giờ sáng ngày hôm sau, người ta đem em đi Innsbruck; em
chẳng còn hơi sức nào mà kháng cự.

***

Con em chết đêm qua — từ nay em lại chỉ có một mình, nếu như em

còn có thể tiếp tục sống. Ngày mai, những người đàn ông không quen biết,
thô lỗ, mặc đồ đen sẽ đến, sẽ mang đến một cái quan tài và họ sẽ bỏ đứa
con tội nghiệp, đứa con độc nhất của em vào đó. Có thể bạn bè cũng sẽ đến,
mang theo những vòng hoa, nhưng hoa thì làm được gì trên một cỗ quan
tài? Họ sẽ an ủi em, họ sẽ nói với em lời này lẽ khác, nhưng tất cả những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.