BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN - Trang 28

không chú ý mảy may đến sự tồn tại của em. Bây giờ thì em hiểu rồi - Ôi!
Anh đã dạy cho em hiểu ra biết bao nhiêu điều! Bộ mặt của một cô gái, của
một người đàn bà, đối với một người đàn ông, thế tất phải là một sự vật hay
biến đổi rất dễ dàng, như một hình ảnh trong gương, cho nên người đàn ông
dễ dàng quên cá tính riêng của nó, càng dễ quên hơn khi tuổi tác điểm
những vệt bóng tối xen vào khi nó được đóng khung khác đi trong những
bộ y phục mới. Những người phụ nữ nhẫn nhục, đó chính là những người
nắm được khoa học của cuộc sống. Nhưng em, cái cô gái là em lúc bấy giờ,
em chưa thể hiểu được làm sao anh đã quên em, em không biết làm sao mà,
vì quá bận tâm đến anh, không ngừng và vượt mọi giới hạn, một ảo tưởng
đã hình thành trong em, em cảm thấy hình như cả anh nữa, tất yếu anh cũng
phải nghĩ đến em luôn và cũng đợi chờ em; làm sao em có thể tiếp tục thở
được nếu em biết chắc rằng em chẳng là gì đối với anh, rằng chẳng bao giờ
có thể có một kỷ niệm nào về em lướt nhẹ vào tâm trí anh? Sự tỉnh mộng
đau đớn ấy trước cái nhìn của anh, nó chứng tỏ anh không hề biết đến em
và chẳng có sợi dây kỷ niệm nào nối liền đời anh vào đời em, sự tỉnh giấc
đó đối với em là cái ngã nhào đầu tiên trở về thực tại, cái dự cảm đầu tiên
về số phận mình.

Vậy là anh không nhận ra em và hai ngày sau, trong một cuộc gặp

khác, khi cái nhìn của anh bao bọc lấy em với một vẻ tương đối thân quen,
thì anh không nhận ra em là đứa đã yêu anh và được anh khơi dậy đời sống
của con tim, mà chỉ đơn thuần nhận ra em là cô gái mười tám xinh đẹp, hai
hôm trước đây đã chạm trán với anh cũng ở quãng này. Anh nhìn em với
một vẻ ngạc nhiên đáng yêu; một nụ cười thoảng qua trên môi anh. Một lần
nữa, anh lại đi ngang qua gần em và anh lập tức chậm bước lại. Em bắt đầu
run lên, một niềm vui câm lặng làm em rùng mình. "Anh ấy sắp nói với
mình đây"! Em cảm thấy lần đầu tiên anh nhận ra sự tồn tại của em; em
cũng chậm bước lại và chờ anh. Và đột nhiên, không cần quay lại, em cảm
thấy anh đang ở đằng sau em; em biết rằng giờ đây em sắp được nghe cái
giọng thân yêu của anh nói với em lần đầu. Sự chờ đợi làm em như tê liệt
đi và em sợ mình bắt buộc phải dừng lại vì tim đập dữ quá. Anh đã đến bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.