BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN - Trang 35

Em đã giơ nắm tay về phía Thượng Đế và em đã gọi Người là kẻ tội phạm,
lòng em, giác quan em mung lung và rối bời. Hãy tha thứ cho em về sự
than vãn này, tha thứ cho em, Em biết trong thâm tâm anh rất tốt và hay
cứu độ, anh sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến anh, thậm chí giúp cả người
xa lạ nhất, Nhưng lòng tốt của anh thật kỳ lạ, đó là một lòng tốt rộng mở
với tất cả mọi người, ai cũng có thể vục vào lấy đầy tay được, nó rất lớn,
lớn mênh mang, vô cùng tận, nhưng tha lỗi cho em, nó thật ơ hờ. Nó muốn
người ta phải bao vây nó, bức bách nó. Sự giúp đỡ của anh, anh chìa ra khi
nào người ta kêu gọi, khi nào người ta cầu xin, anh thu ân tình ủng hộ vì
thẹn thùng vì yếu đuối chứ không lấy đó làm vui thích. Cho phép em nói
thẳng ra: Tình yêu của anh thường thiên về anh em bạn bè đang sung
sướng, chứ không phải về người đang trong cảnh khốn khó, Và những
người như anh, ngay cả những người tốt nhất trong số đó, thật khó mà mở
miệng ra cầu xin họ một điều gì. Một hôm, hồi còn nhỏ, qua lỗ cửa tròn, em
đã thấy anh bố thí cho một người ăn mày gõ cửa nhà anh như thế nào, Anh
đã cho lão ngay lập tức, thậm chí cho khá nhiều, không cần phải để van nài,
nhưng anh đã chìa của bố thí ra với một chút lo ngại, có phần hơi hấp tấp,
tỏ rõ là anh muốn lão ta mau mau đi khỏi cho rảnh mắt. Dường như anh sợ
nhìn vào mắt lão. Cái cách cho vội cho vàng ấy, ánh lo ngại ấy, nỗi sợ phải
nghe người ta cảm ơn ấy, em không bao giờ quên được. Và chính vì thế mà
em không bao giờ ngỏ lời với anh. Chắc chắn là anh sẽ cứu giúp em, em
biết, thậm chí không cần biết đích xác có đúng con mình không, chắc chắn
anh sẽ an ủi em, cho em tiền, thật nhiều tiền, nhưng bao giờ cũng với cái
nôn nóng và ngấm ngầm mong muốn rũ bỏ những điều khó chịu. Phải,
thậm chí em cho rằng anh có thể dụ em phá thai đi nữa kìa. Và đó là điều
em sợ hơn hết thảy, bởi vì khi mà anh đã yêu cầu thì còn có gì mà em
không làm nữa, làm sao em có thể từ chối anh điều gì! Nhưng đứa con ấy là
tất cả đối với em, nó từ anh mà ra đó cũng là anh, không phải đích thị con
người sung sướng và vô tư mà em không giữ được, mà là anh mãi mãi của
em, em nghĩ thế, mãi mãi phải thuộc về em, bị cầm tù trong cơ thể em,
buộc chặt vào đời em. Giờ đây, cuối cùng em đã nắm được anh, em có thể
cảm thấy anh sống và lớn lên trong huyết quản em, em được nuôi anh, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.