BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN - Trang 44

da đen bắt đầu một điệu nhảy mới, kỳ lạ, vừa dận gót vừa thốt ra những
tiếng kêu the thé. Mọi người dồn cả mắt vào họ. Em bèn thừa cơ đứng dậy,
bảo người tình của em là mình sẽ trở lại ngay và thế là em đi theo anh.

Bên ngoài, anh đợi em ở phòng chờ. Mắt anh sáng lên khi thấy em

đến, anh tươi cười chạy ra đón em. Em lập tức thấy anh không nhận ra em,
anh không nhận ra cả con bé con lẫn cô gái dạo xưa. Một lần nữa, bàn tay
chìa ra đón lấy em là bàn tay chìa cho một người đàn bà gặp gỡ lần đầu,
một người đàn bà không quen.

“Một ngày nào đó liệu cô có thể dành cho tôi một giờ không?" Anh

xuề xoà hỏi em. Anh tưởng em là một gái làm tiền ban đêm.

”Vâng!" Em đáp. Vẫn là cái tiếng “vâng" run run, mặc dù thế vẫn tự

nhiên và ưng thuận, tiếng “vâng"mà cô gái là em mười năm trước đã trả lời
anh trong đường phố hoàng hôn.

“Thế bao giờ chúng ta gặp nhau được?"

“Lúc nào ông muốn". Trước mặt anh, em không chút xấu hổ. Anh nhìn

em hơi ngạc nhiên, vẫn là cái ngạc nhiên do nghi ngại và tò mò mà ngày
xưa anh đã tỏ ra trước sự đồng ý mau lẹ của em.

“Bây giờ cô có rỗi không?" Anh hỏi em với đôi chút do dự.

“Rỗi ạ!"m trả lời, “ta di thôi."

Em định quay lại lấy áo măng tô ở phòng gửi quần áo. Bấy giờ, em

chợt nhớ ra rằng áo của em và của người bạn trai gửi chung một vé. Quay
lại hỏi vé anh ta mà không có cớ gì rõ rệt thì không thể được; mặt khác, bỏ
qua cái giờ được ở bên anh, cái giờ mong muốn thiết tha từ bao lâu nay, thì
em không muốn. Cho nên em không do dự một giây; em chỉ cần quàng
chiếc khăn san lên áo dạ hội và bước ra trong đêm mờ sương và ẩm ướt,
không bận tâm đến chiếc áo măng tô, không cần biết đến con người tốt và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.