BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN - Trang 48

trước gương - ôi em tưởng đến ngất đi vì hổ thẹn và kinh hãi! Em thấy anh
đang kín đáo nhét vào cái bao tay của em mấy tờ giấy bạc lớn. Làm sao mà
lúc ấy em lại có đủ sức để kìm lại không kêu lên, không tát vào mặt anh,
em, người đã từng yêu em từ thuở còn thơ, em, mẹ của con trai anh, mà anh
lại đi trả tiền em về cái đêm ân ái này. Trước mặt anh, em chỉ là một con
đượi ở đường phố Tabarin, không hơn không kém - và anh đã trả tiền em,
phải trả tiền em! Anh quên em chưa đủ sao mà anh còn phải làm nhục em
thế này nữa.

Em vội vã vơ quần áo, em muốn đi, đi ngay. Em đau đớn quá rồi. Em

giơ tay với chiếc mũ, nó ở trên bàn viết bên cạnh bình hoa hồng, những
bông hồng bạch của em. Bấy giờ, em chợt cảm thấy một đòi hỏi mãnh liệt
không sao cưỡng nổi, em phải thử một lần nữa đánh thức những kỷ niệm
của anh dậy: "Anh có thể cho em một bông hồng bạch được không? Em nói
- "Rất vui lòng!" Anh trả lời. Và anh lập tức cầm lấy một bông. - "Nhưng
có lẽ hoa này là của một người đàn bà nào tặng anh, một người đàn bà yêu
anh?" Em hỏi.

"Có thể" - anh nói, "nhưng anh không biết. Những bông hoa đó, anh

không rõ ai cho mình, cho nên anh thích chúng".

Em nhìn anh, "cũng có thể đó là của một người đàn bà mà anh đã quên

chăng?"

Anh ngước mắt lên về phía em, ngạc nhiên. Em nhìn anh chằm chằm.

Hãy nhận ra em, hãy nhận ra em đi, cuối cùng, anh hãy nhận ra em đi nào,
cái nhìn của em gào lên với anh như vậy!

Nhưng đôi mắt anh chỉ cười thân ái, không hiểu. Anh lại hôn em lần

nữa, nhưng anh không nhận ra em.

Em đi thật nhanh ra cửa, bởi vì em cảm thấy nước mắt trào lên và

không thể để anh thấy được. Quá hấp tấp, suýt nữa em đâm sầm vào bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.