BỨC TRANH MÀU XÁM - Trang 14

Tôi im lặng không đáp. Người con trai tiếp :
- Tôi là Ngạn – Khoa học.
Bắt buộc tôi phải lên tiếng :
- Tôi, Vi. Cám ơn anh Ngạn, nhưng tôi đi bộ được mà. Tôi chưa về nhà nên
khỏi phải phiền đến anh.
Ngạn bắt chuyện làm quen thật tài. Anh nói chiều nay định đi đón đứa bạn
ở Văn Khoa nhưng bây giờ thì thôi, không còn muốn đón nữa. Hai chúng
tôi đi song song. Ngạn dắt xe, tôi bên cạnh. Gió chợt thổi mạnh, những
chiếc lá chết nằm dưới đất đột nhiên được cuốn tròn, nâng cao lên rồi xoáy
trong không gian.
Ngạn nhìn những cánh lá hỏi bâng quơ :
- Lá chết nhiều quá Vi nhỉ !
Tôi gật đầu. Tự nhiên tôi thấy thật dễ dàng thân quen với Ngạn. Ở Ngạn tôi
không bắt gặp được cái dáng vẻ lấc cấc của những anh con trai thời đại vẫn
chạy theo tán tỉnh tôi. Ngạn cao dong dỏng và ở anh hình như có một nét
đặc biệt nào đó, tôi không thấy rõ nhưng tôi cảm nhận được. Ngang nhà
nguyện, cơn mưa chợt dưng trút xuống không một báo trước. Ngạn bảo tôi
:
- Vi chạy vào nhà nguyện nấp đi, nhanh lên kẻo ướt hết đó.
Tôi ngần ngừ :
- Còn anh ?
- Tôi dựng xe rồi vào ngay.
Tôi chạy nhanh trên mấy nấc thang, những hạt mưa đập mạnh vào da thịt.
Ngạn cũng vào ngay sau đó, áo sơ mi trắng của anh ướt hết một khoảng
trên. Hai đứa đứng nhìn nhau, không nói. Bên ngoài, cơn mưa vẫn tiếp tục,
tôi nghe sự ấm cúng từ đâu chợt dâng tràn …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.