BỨC TRANH MÀU XÁM - Trang 15

Ý Yên

Bức Tranh Màu Xám

Chương 2

Khi dứt cơn mưa và tôi về được đến nhà thì trời đã tối. Chính mẹ tôi ra mở
cửa. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt hỏi tội mà ít khi nào tôi tiếp nhận được nó từ
bà. Hai mẹ con đi vào nhà, mẹ tôi vẫn chưa nói gì, và trở lại bàn ngồi với
chồng giấy tờ cao ngất. Đó chính là thế giới riêng của bà. Ở đó, mẹ tôi sống
cho bà và danh phận xã hội. Ở đó là bức tường thành ngăn tôi đến gần bà.
Mẹ tôi muôn đời vẫn cách xa con cái bằng con đường ngắn nhất và không
ai trách phiền bà được. Khi tôi thay áo ngắn trở ra nhà ngoài, tôi đến bên
canapé. Tôi phải ngồi xuống đó vì tôi biết mẹ sắp sửa hỏi tôi những gì. Quả
nhiên, mẹ buông mục kỉnh và quay sang ngay khi tôi vừa đặt mình xuống
ghế.
- Sao hôm nay con về trễ ? Con đi những đâu.
Tôi đan hai bàn tay vào nhau. Bao giờ cũng vậy. Cử chỉ đó thường giúp tôi
thêm can đảm và trước mặt mẹ thì bao giờ tôi cũng cần phải có can đảm,
thật nhiều, thật nhiều càng tốt, vì đôi khi chuyện chẳng có gì quan trọng. Ở
mẹ toát ra một uy quyền nào đó làm hãi sợ cho kẻ đến gần. Tôi trả lời mẹ :
- Dạ, con lại nhà Thúy …
- Mẹ biết, nhưng con đến lúc bốn giờ kìa.
Tôi biết mình không thể nói với bà mẹ rằng mình đi lang thang, không thể
nói về cuộc gặp gỡ Ngạn ngoài phố. Với mẹ tôi không bao giờ bà chấp
nhận những sự kiện như vậy. Đời sống của bà quy tắc quá, đôi khi bà bỏ
quên chính bà nữa thì làm sao có thể sống được cho người khác và như
người khác, dù người đó có thể là con gái bà đi nữa. Mẹ tôi sẽ nghĩ sao khi
biết tôi đã dễ dàng làm quen với Ngạn, mặc dù bà không phải quá khe khắt
đối với vấn đề bạn bè của tôi. Bà rất nguyên tắc. Và vì thế, lần đầu tiên
trong đời, tôi nói dối mẹ tôi.
- Thưa mẹ, con lại nhà Thúy, ở lại đánh domino với Thúy và mấy đứa em.
Rồi trời mưa, nên con ở lại chờ hết mưa.
Giọng mẹ tôi chậm rãi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.