BỨC TRANH MÀU XÁM - Trang 21

tự hiểu được những điều đó, nhưng tôi biết làm sao hơn ? Con tim có
những lý lẽ riêng của nó mà ta không thể xen vào. Tôi là một đứa con gái
cô đơn, phải nói là quá cô đơn. Tôi không thể tự dối mình điều đó. Tôi có
thể tự mình đi tìm cho mình một lối thoát nào thôi. Tôi sống trong gia đình
như một cái bóng âm thầm. Các anh chị lớn ở ngoại quốc một năm chưa về
đến một lần. Ba tôi bận cả ngày. Mẹ tôi lại càng hơn thế nữa.
Đôi khi tôi tự nghĩ, phải chi mẹ tôi săn sóc yêu thương tôi thêm một tí thì
có lẽ sẽ chẳng có những phức tạp tình cảm xảy đến cho tôi như ngày hôm
nay đâu. Tôi nhìn qua nhìn lại, tôi thấy tôi lẻ loi cô độc. Tôi đưa tay ra vịn
vào một ai đó đứng bên cạnh, tôi tìm một người để tôi nương tựa, nhưng
mọi người trong gia đình phủi tay. Không phải gia đình cố tình như vậy,
nhưng gia đình vô tình và hời hợt, gia đình cách xa tầm tay mà tôi tìm tới.
Đối với tuổi dậy thì của tôi, lại cô đơn, đôi lúc làm tôi muốn ngạt thở,
muốn đập phá một cái gì đó để may ra nhờ tiếng khua động của âm thanh
một chất vụn vỡ, tôi dựa vào đó mà tìm cho mình một sự an bình. Nhưng
tôi không thể làm vậy. Tiếng động, bất cứ một tiếng động nào cũng làm cho
mẹ tôi chú ý và phá rối công việc của bà. Tôi không muốn làm phiền mẹ
tôi.
Tôi đứng nghĩ ngợi lan man mà mẹ tôi đến bên cạnh lúc nào tôi cũng không
hay. Bà đằng hắng cho tôi biết là có sự hiện diện của bà. Tôi tự hỏi tại sao
mẹ tôi lại không đặt một tay lên vai tôi để báo hiệu sự có mặt của mẹ. Cử
chỉ đó quá dễ dàng, quá tự nhiên, nhưng hình như mẹ lại không muốn thế,
vì tôi chưa hề thấy mẹ làm. Mẹ tôi hỏi :
- Con không vào học ?
Tôi nhìn mẹ, lúc nào cũng vậy, với mẹ tôi, tôi chỉ có hai con đường : hoặc
là đi chơi hoặc là học. Đó là hai con đường của một đứa con nít. Tôi, tôi đã
lớn. Tại sao mẹ tôi lại không nhìn thấy và nghĩ ra điều đó ? Tại sao mẹ tôi
không chịu hiểu là tôi cũng cần phải có những giờ phút suy tư ? Nếu mẹ tôi
đọc thấy được trong tâm can tôi, không biết mẹ tôi sẽ nghĩ sao ? Nghĩ sao
khi biết đứa con gái mà mẹ ngỡ còn vòi kẹo đã biết thương nhớ. Tôi đáp lời
mẹ :
- Con đang không muốn làm gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.