BỨC TƯỜNG ĐÁ KINH HOÀNG - Trang 40

Anh ta mặc quần áo sẫm màu. Thậm chí trời nóng và nồng như thế này

mà anh ta vẫn giữ nguyên chiếc áo khoác. Vải áo rất bẩn. Trên áo dính đầy
đất và cả lá cây. Ernesto Dorani nhìn rõ từng vệt bụi xám màu. Hai cánh tay
chuyển động chấp chới, vụng về, không như một người bình thường. Hai
cánh tay đó giơ về phía trước, khua khoắng tìm kiếm trong khoảng không
gian trước mặt, rồi lảo đảo quay sang phải, nơi có một dải bụi rậm tương
đối rộng đang mở ra.

- Nó đâu rồi... mồ tôi đâu rồi...?

Ernesto Dorani giật mình kinh hãi khi nghe những câu trên. Người kia

đang nhắc đến một nấm mồ, anh nghe rõ như vậy. Và anh ta đang tìm một
nấm mồ - nấm mồ của anh ta!

Một người đã chết sao? Không thể được, một người đã chết không thể

chuyển động, chắc đó là một người đã kiệt sức và mất hết niềm vui sống.
Chỉ có điều đứng ở vị trí này, Ernesto Dorani cho tới nay vẫn chưa nhìn
được mặt anh ta.

Vị cha đạo muốn biết rõ hơn. Anh lên khu vườn này đâu phải vì tình cờ,

anh cần một dấu vết quyết định, một dấu vết có thể dẫn anh tìm ra bí mật
của những chuyến viếng thăm ban đêm.

Vì đây là lần đầu tiên đến nơi này, vị cha đạo trẻ tuổi không khỏi ngạc

nhiên khi nhìn thấy tậng đá thứ nhất mọc lên từ mặt đất, một tảng đá cũ kỹ
đã bị cỏ phủ lấp.

Một bia mộ!

Ernesto Dorani nuốt khan. Anh đưa tay quệt trán, hai bàn tay đột ngột run

rẩy, thế rồi anh há miệng lấy hơi và đột ngột hiểu rõ hơn kẻ đang đi tìm
ngôi mộ của mình.

Đi tìm một ngôi mộ nào đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.