BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 139

Ngừng một lát, Cuội anh lại nói:

- Tôi sẽ làm tất cả vì em. Tôi có thể làm được nhiều thứ. Không phải

tôi lợi dụng em tôi đi bộ đội, nhưng tình yêu vốn ích kỷ. Ngay cả khi đi với
Mơ con trưởng thôn, tôi vẫn luôn nghĩ về Sao.

Tôi thở dài héo hắt.

- Cuội anh cũng chung tình vậy sao. Chỉ tiếc...

- Hóa ra Sao khinh tôi, tưởng tôi là kẻ chóng chán mau quên. Đừng

nghĩ thế, tôi không chỉ là một thằng Cuội. Lòng dạ tôi không phải cỏ rác.
Đừng tưởng gọi là Cuội thì tôi là cuội, tôi cũng là người.

Cuội anh về, lòng tôi trĩu nặng một nỗi niềm khó tả. Biết bao giờ Cuội

em về, và có thể tôi sẽ đồng ý cưới luôn Cuội em, yên vị cuộc đời để Cuội
anh khỏi ngóng chờ.

Nhưng Cuội em không thể về. Cơn bão đã cuốn mất xác Cuội em

trong chuyến đoàn ra biển tham gia văn nghệ với lính đảo. Cuội em hát hay
nên được bầu vào đội văn nghệ. Ông Hợi bà Hợi nghe tin như người mất
hồn, khóc cạn nước mắt. Cuội anh như người không có hồn. Tấm ảnh trên
ban thờ, Cuội em trẻ quá, nụ cười còn đọng mãi trên môi. Tôi nhìn lên, tự
bảo nén mà nước mắt ưa ứa. Cuội anh khóc thành tiếng, thê thảm. Bà Hợi
chốc chốc lại ôm lấy tấm áo con: “Con ơi khổ thân con quá, chết mà cũng
không được gần cha mẹ...”.

Thời gian sau, nỗi đau vơi theo dòng nước sông Thu ven nhà. Cuội

anh đến tìm tôi trong một đêm trăng. Cuội anh rủ tôi ra bờ sông ngồi nói
chuyện. Thì ra, ra xem bảo gì. Trăng ngụp trong dòng nước cạn. Cuội anh
nói:

- Tôi rất đau lòng vì cái chết của em tôi. Cả em nữa, em cũng rất đau

khổ. Nhưng chúng ta phải vươn lên thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.