BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 26

- Em nói đi.

- Em bị... em bị... nhiễm...

Nghĩa giục:

- Em nói đi, có gì mà ngọng nghịu thế. Tính bướng bỉnh gan dạ ngày

thường của em đâu?

- Anh phải hết sức bình tĩnh. Em xin lỗi anh. - Mặt Nghĩa hơi biến sắc.

Anh gật đầu và ngồi xuống.

- Em bị... nhiễm HIV rồi.

Cốc nước chanh cầm trên tay rơi xuống đất tan tành. Mặt anh dại đi.

Anh nhìn tôi, lửa oán hận dâng lên, tay chém vào không khí. “Cô giết tôi
rồi! Vậy tại sao cô còn níu kéo tôi? Tại sao cô còn đổ vào lòng tôi? Tại sao
tại sao tại sao?.” Nghĩa hét lên và lao ra ngoài.

11

Khi nghe Lệ nói, con đã mất bình tĩnh. Lời nói như một cơn bão dội

vào lòng và làm cho con cảm thấy mọi thứ thế là hết. Tất cả đã tan tành.
Thành một quả pháo bị kẻ khác châm trộm ngòi sắp nổ. Con đã phụ sự
trông đợi của cha và ước vọng của mẹ lúc cuối đời. Con vớ lấy xe, lao như
bay, như bay, mọi thứ cúi rạp dưới chân. Gió thộc vào người, con cố cầm
chắc tay lái. Con nghĩ đến khuôn mặt cha khi biết tin này, thấy các em con
nheo nhóc khóc lóc và sự chế nhạo của dân làng làm cha chết dần chết
mòn. Ngập ngụa trong gió, ngập ngụa trong đau khổ, con muốn lao sầm
vào ô tô. Trên đời này sao lại có sự rắp tâm trừng phạt đối với người tốt?
Và rồi, khi chỉ thoáng nghĩ vậy thì chiếcôtô đã cản tầm nhìn phía trước, lao
vào con. Con chỉ biết mình bị ném vào thành sắt, bị nghiến nhừ, bật trong
không trung rồi bị ném ra mặt đường. Khi tỉnh dậy, có một người đàn ông
đỡ lấy con. Một bên chân con lủng lẳng. Người đàn ông lắc đầu: Cái chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.