BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 56

hai người. Chúng tôi gọi đĩa lục phủ ngũ tạng, một chai rượu và dùng hai
bát cháo cho êm. Xơi món này cái anh Tào Tháo có đuổi không? Tôi lưỡng
lự. Vợi vỗ vai bảo yên tâm.

Nghỉ ngơi một lát, chúng tôi tìm đến địa chỉ mà Nguyệt ghi cho Vợi.

Đó là một quán cà phê núp sau cây liễu lớn, khá bình yên. Ngồi đợi ở bàn
nước, có người đi gọi Nguỵêt, lát sau Nguyệt đi ra. Mái tóc như dòng suối
đêm đen óng, phía dưới dán một đôi mắt đượm buồn. Thấy Vợi, cô cười
thân thiện, cái cười không giấu được buồn. Vợi cất lời trước:

- Chào em, trông em đẹp lắm.

- Dạ, em chào hai anh.

Nguyệt ngồi xuống, pha nước mời chúng tôi. Ở cô, toát lên vẻ đẹp

nhân hậu và thực sự có duyên. Nếu số phận không đưa đẩy, hẳn cô sẽ là
một mẫu người phụ nữ đoan trang cổ điển. Nhưng cô đã là cô gái bán hoa
rồi, ác nghiệt thế. Cô là một người đã chịu sự hắt hủi của Thượng đế, để
bóng đen tủi hổ bao trùm. Lời ăn tiếng nói của cô mà tôi nghe được rất dễ
để người ta đồng cảm. Tội nghiệp một

cô gái.

Nguyệt xin nghỉ và đưa chúng tôi về nhà, do cô thuê mỗi tháng hơn

hai trăm ngàn, trong một con hẻm khá sâu. Vợi nói với Nguyệt: “Tôi đưa
anh bạn này đến là để giới thiệu với em, chứ tuyệt nhiên không phải là...”.
Cô gái thoáng ngượng, còn tôi mặt nóng ran.

Nguyệt hỏi về truyện Vợi viết. Hắn lấy cuốn sách vừa in ra đưa cô.

“Anh viết rồi đây, nhưng...”. “Nhưng sao anh?”. “Không được như những
gì em đã kỳ vọng, là mô tả được cuộc đời em". Giọng nói buồn buồn của
Nguyệt dập tắt luôn nụ cười trên môi Nguyệt. “Vậy ư, thế thì anh còn đưa
cho em làm gì. Không là cuộc đời em thì đừng viết nữa còn hơn. Coi như
em không có cái phúc ấy. Cuộc đời em là cuộc đời bỏ đi thì sách nào chấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.