mình đang tiếp, anh nghĩ. Họ sẽ thỏa thuận với nhau để cùng có lợi. Khẩn
hy vọng ở cuộc làm ăn này,
anh sẽ phát triển được để giúp cho gia đình mình có kinh tế ổn định.
Đến được nơi hẹn thì vừa trễ một giờ. Anh bắt gặp hai người bạn đang
dắt xe ra cổng. Anh thót người hỏi, họ nói khách đợi mười lăm phút, không
có Khẩn, ông ta đã đi. Hai người bạn tỏ vẻ buồn rầu làm sự não nề trong
Khẩn bùng lên. Thế là mọi việc đã hỏng. Ông khách kia như người cầm
nắm tương lai của anh, Mạnh Thường Quân của anh. Cơ hội ngàn vàng đã
bỏ lỡ mất rồi. Cũng tại cái tính không thể bỏ người bị nạn của anh. Lòng tốt
đã hại anh mất rồi.
***
Một tháng sau, Khẩn gặp ông khách lỡ hẹn đi cùng với hai người bạn
của mình khi đứng từ xa. Anh liền tìm hiểu vấn đề thì biết rằng hai người
bạn đã giấu anh, ký được hợp đồng tài trợ của công ty nước ngoài do ông
khách tên Peter làm giám đốc. Anh đã là người trực tiếp liên hệ và xin giúp
đỡ, cái lợi này Khẩn phải là người được hưởng đầu tiên. Anh chia sẻ với
hai người bạn vì tin tưởng và muốn giúp đỡ họ. Anh đã lầm, lợi dụng khi
anh còn ở bên ngoài thì hai người kia đã “hớt tay trên” co kéo tất cả về
mình mà gạt anh ra. Hơn bốn năm học cùng, ăn ở, ngủ cùng nhau, niềm tin
anh đặt cả vào tình bạn. Vậy mà... lòng người...
Sau này, mỗi lần đi qua ngã tư X có thời gian dừng đèn đỏ nhiều nhất
thành phố này, anh đều cảm thấy nhoi nhói đau, và ghi nhớ bài học về cuộc
đời, cũng như niềm tin gửi vào một ai đó. Cơ hội thì còn ở xa, mà anh sẽ
phải vất vả để đi tìm.