BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 205

trong kho như thế làm gì?"
"Để lương thực mục ra, để dân bên ông chết đói".
Người hàng xóm phương bắc của chúng tôi không chịu nổi, nói "Chỉ chết
dân thôi, nhà Thổ ti sẽ không bao giờ chết đói".
Tôi không nói gì.
Thổ ti La Tuyết Ba muốn chọc tức tôi, nói "Để rồi xem, hạt thóc sẽ nảy
mầm từ đất, nhiều lắm là ba tháng, chúng tôi có thể thu hoạch lúa sớm
được rồi".
Ông quản gia nói thêm vào "Tốt nhất phải có thóc trước khi dân bên ông
chết đói".
Tôi nói "Phải chăng Thổ ti La Tuyết Ba mời thầy phù thuỷ hoá phép để cây
anh túc biến thành cây lúa?"
Suýt nữa thì La Tuyết Ba bị mồ hôi của mình nhận chìm.
Chúng tôi khoản đãi khách một bữa ra trò. Sau đấy tiễn họ đến tận biên
giới. Lúc tiễn, chúng tôi hết sức chú ý không vượt qua đường biên.Tôi bảo
đảm với người hàng xóm tuyệt đối không để người và ngựa vượt biên một
bước. Lúc chia tay, tôi nói với Thổ ti La Tuyết Ba có thể là cậu, mà cũng có
thể là cháu tôi "Ông có còn qua đây nữa không?"
Ông ta há hốc miệng, định nói một câu nặng nề gì đấy, nhưng lại không nói
nổi. Đúng vậy, ông ta không dám nói "Tôi không thèm đến nữa".
Ông ta thở phì phò, không nói gì, cứ thế thúc ngựa lên dốc.
Chúng tôi đưa tiễn họ bằng ánh mắt cho đến khi họ khuất hẳn sau rừng cây
xanh kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.