BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 304

Cuối cùng nàng rời tấm gương, ngồi bên giường, lại nói "Trời đất ơi, thế
giới này có chàng ngốc không nói năng, sao lại thế cơ chứ!".
Lúc ấy có tiếng gõ cửa.Ta Na khép vội tà áo, rồi ngồi lại trước gương.
Anh tôi đẩy cửa bước vào, ngồi bên giường, quay lưng về phía tôi.Ta Na
ngồi trước gương, quay lưng lại hai anh em tôi. Anh nhìn người con gái
trong gương, nói "Tôi vào thăm chú em".
Vậy là hai người nói chuyện với nhau qua tấm gương.
Ta Na nói "Đến cũng chẳng ích gì, nhà em không nói nữa rồi".
"Cô bảo chú ấy không nói, hay là tự chú ấy không nói?"
"Đầu óc đàn ông nhà Mạch Kỳ thế nào ấy nhỉ?"
"Tôi không như chú ấy".
Nhất định hai người còn nói nhiều chuyện, tôi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy họ
chào nhau để ra về.Ta Na vẫn soi gương, quay lưng lại phía anh tôi. Anh đã
ra đến cửa, lại ngoái lại, nói "Tôi sẽ đến thăm chú ấy luôn. Hồi nhỏ, tôi quý
chú ấy lắm! Về sau, muốn làm Thổ ti, chú ấy hận tôi.Tuy vậy, tôi vẫn đến
thăm".
Ta Na tết bím mái tóc đang bỏ xoã, lúc này nàng lại soi gương, gỡ bỏ
những bím tóc.
Anh đứng ngoài cửa sổ nói vào "Cô ngủ đi.Toà nhà to thế này, cô lại đẹp,
khỏi lo không có người nói chuyện".
Ta Na cười.
Đứng ngoài cửa sổ anh cũng cười, nói "Chú em tôi đúng là ngốc, thế giới
không ai đẹp hơn cô, vậy mà chú ấy không nói chuyện với cô".Trong tiếng
chân chầm chậm xa dần của anh, Ta Na thổi tắt đèn, ánh trăng tràn vào
phòng. Đêm thu, trời se lạnh, nhưng Ta Na không sợ, nàng đứng trước
giường, cởi bỏ từng chiếc áo quần, rồi đứng một lúc cho tiếng chân ở ngoài
mất hẳn mới lên giường. Nàng nói "Ngốc ơi, em biết anh chưa ngủ, chỉ vờ
ngủ thôi".
Tôi nằm bất động.
Nàng nói "Chờ đến sáng mai, anh không nói gì thì đúng là anh không nói
thật sự".
Sáng hôm sau tôi dậy muộn hơn mọi khi, mở mắt ra thì Ta Na đã soạn sửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.