BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 350

"Tôi không muốn chi thêm bạc cho họ mua tàu bay".
Mấy hôm sau, người Nhật đầu hàng.
Nghe nói người Nhật lùn lên một con tàu để chấp nhận đầu hàng. Về sau
người Hán đỏ và người Hán trắng đánh nhau. Mặt ông Dân vốn đã vàng lại
càng vàng thêm, ông ta bắt đầu ho, có lúc ho ra vài tia máu, ông ta bảo
không phải ốm, mà là vì yêu cái đất nước này.Tôi không biết ông ta có nói
thật hay không, nhưng tôi biết buồn vì mất chú. Có lúc tôi nhìn ảnh chú,
mắt chợt nóng lên, nước mắt giàn giụa, tôi kêu lên "Chú ơi!" ruột gan tôi
cũng nóng như lửa đốt.
Chú không đáp lời tôi mà chỉ lặng lẽ trong tấm ảnh, nở nụ cười của người
có nhiều tiền. Chú chưa kịp trở về Ấn Độ.Theo chú nói, sau khi về Ấn Độ
chú sẽ sửa lại di chúc, để tôi thừa kế số đá quý chú gửi ở một ngân hàng
Anh quốc tại Calcutta. Đã một vài lần Ta Na nói, nàng nằm mơ thấy số đá
quý ấy. Nhưng bây giờ thì thôi rồi, cái bà phu nhân Nam tước nghèo của
nước Anh kia sẽ căn cứ vào bản di chúc chưa được sửa chữa để tận hưởng
số của cải kia.
Vợ tôi trách cứ tại sao không đi Trùng Khánh sớm.

Chúng tôi không lên đường sớm đến vùng người hán vì bởi sợ ở đấy trời
nóng.Tổ tiên nhà Mạch Kỳ cũng đã có người đi Nam Kinh. Kết quả chết
nóng ở đấy. Cho nên, các Thổ ti muốn đến vùng người Hán để yết kiến
Hoàng đế đều đi vào mùa thu, mùa xuân về, tránh mùa hè chết người ở
vùng ấy.Thôi được, tôi không nói chuyện ấy nữa.Tôi chỉ muốn nói sau khi
chú chết, thời gian lại đi nhanh. Việc này đến, rồi lại việc kia đến.Thời
gian, sự việc, chúng đến dồn dập, hình như không còn rề rà nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.