BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 404

ích gì, quân giải phóng sắp đến rồi. Nhường ngôi Thổ ti cho cậu cũng
chẳng để làm gì".
Tôi nói "Có chứ, ta sẽ cho những kẻ thuộc hạ được tự do".

Câu nói vừa ra khỏi cửa miệng, tất cả nô lệ, thuộc hạ xôn xao ồn ào từ tầng
trên xuống tầng dưới. Có người chuẩn bị lương khô cho thằng Nhi Y. Có
người giúp nó chuẩn bị vũ khí, có người đưa ngựa ra đóng yên cương,
thằng Nhi Y không muốn đi cũng không xong. Quân giải phóng đánh giặc
cho người nghèo chưa đến, họ đã cảm thấy như mình vừa được giải phóng.

Thằng Nhi Y lên đường, ông quản gia nói với tôi "Như vậy, cộng sản về,
không còn việc gì phải làm nữa".
Tôi nói "Họ nghe nói, sẽ quay về đấy nhỉ".
Ông quản gia nói "Thôi, cậu đừng nói chuyện ngốc nghếch ấy nữa".

Cộng sản chưa đến, chưa ai hiểu cộng sản thế nào, nhưng đều cho rằng họ
là người bất khả chiến thắng. Những vị Thổ ti chuẩn bị chiến đấu, chẳng
qua chỉ là cá quẫy trong lưới trước khi chết mà thôi. Còn tôi vẫn chưa có ý
định gì. Ông quản gia hơi sốt ruột.Tôi nói, đừng sốt ruột, việc cần làm sẽ
phải làm. Ông ta cười nói "Đúng vậy, lần nào tôi cũng sốt ruột, cuối cùng
vẫn là cậu đúng".

Tôi phải chờ hai thằng nhỏ về mới bàn xem sao. Vậy là, tôi chỉ uống rượu
rồi ngủ.

Một đêm, tôi bỗng thức giấc, cảm thấy có cái gì lục đục dưới chân. Lắng
nghe, thì ra Ta Na tay chân bé nhỏ đang khóc.Từ lâu tôi không còn hứng
thú với cô ta, tôi bảo cô nằm dưới ấy, nói chuyện với tôi.Tôi nói "Thằng
Nhi Y quay về, cô sẽ được tự do".
Cô ta không nói gì, nhưng không khóc nữa.
"Đến lúc ấy tôi sẽ cho cô một món đồ cưới thật nhiều".
Cô gái con người chăn ngựa lại khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.